Người mẹ già vuốt mái tóc bờm xờm của đứa con. Bàn tay nhăn nheo
của bà sờ soạng khắp mình mẩy đứa con thân yêu:
- Con có bị thương ở đâu không?
- Nhờ trời con không sao cả má à.
Bà lão lấy tay quệt nước mắt.
Hợi hỏi:
- Còn vợ con đâu rồi má?
- Vợ con nó đi ở đợ cho người ta trên Phú Nhuận. Còn thằng Hà nó
ngủ bên nhà con Lý.
- Vợ con nó ở luôn nhà người ta sao?
- Người ta bắt nó ở luôn chớ đâu có về được.
Bà lão ăn mày thút thít khóc. Hợi ôm lấy mẹ. Trong bóng tối lờ mờ
anh còn thấy được khuôn mặt tối tăm nhăn nheo của mẹ. Anh vuốt ve từng
miếng vá to, dày cộm và chằng chịt sau lưng, trên vai, trên cánh tay áo, trên
ống quần. Anh thấy người mẹ khốn khổ của mình run lên trong từng tiếng
nấc. Anh cố giữ cho khỏi khóc nhưng khi bàn tay anh rờ đến bàn chân cũ
mòn, nứt nẻ, xác xơ và lấm đầy cát thì nước mắt anh trào ra. Anh gục mặt
xuống đôi bàn chân ấy, khóc nức nở:
- Má ơi, sao má khổ quá vầy nè.
Sự im lặng kéo dài một lúc. Cơn gió khuya thổi xào xạc trên mái
tranh. Lũ mèo đã biến đi mất.
Người mẹ chợt hỏi:
- Con về rồi có tính đi đâu nữa không?
Hợi ngẩng lên đáp:
- Con không đi đâu nữa. Con về ở luôn với má.
- Nhưng con trốn về đây rồi ở yên được sao?
Hợi cúi đầu xuống, không đáp. Mãi một lát sau, anh mới thở dài, nói:
- Con cũng nhờ bà con lôi xóm đùm bọc chớ biết sao.