MỘT CHUYẾN ĐI XA - Trang 7

con thiêu thân. Mẫn không nhìn thấy một bóng người. Cảnh vật im lìm như
bị bỏ hoang lâu ngày. Nó đi vòng ra phía sau, thấy trong căn phòng nhỏ có
thấp thoáng ánh đẻn vàng mờ nhạt. Nó tính đến gõ cửa nhưng căn phòng
yên tĩnh quá làm nó sợ.

Nó đi ngang qua đó hai ba lần nhưng tuyệt nhiên vẫn không nghe thấy

một tiếng động. Mẫn nghĩ, thôi mình ngủ tạm ngoài hành lang tối om ở mé
sau, kiếm một cục gạch kê đầu. Phải ngủ để ngày mai dậy sớm ra bến xe;
nó tự nghĩ như thế và cho tay vào túi quần nhưng nó điếng người đi vì cái
gói bạc đã biến đâu mất. Bàn tay vô dụng của nó đờ đẫn trong cái túi rỗng
không. Mẫn cong người lại khóc ấm ức. Nước mắt chảy ướt gò má, nhỏ
xuống nền đá lạnh lẽo. Trong cơn mơ màng nó thấy mẹ nó nằm chết trên
cái giường tre hẹp, người cong queo, ốm nhom như con cá khô bỏ quên
trên mái nhà. Nó gọi mẹ ba bốn tiếng rồi khóc nấc lên, rung chuyển tấm
thân ốm yếu. Lúc ấy nó nghe tiếng chó sủa từ phía đầu hành lang trải đá dài
hun hút và lộng gió. Tiếng sủa càng lúc càng đến gần cùng với tiếng chân
bước.

Có tiếng hỏi của một người đàn ông:
- Đứa nào nằm đây?
Mẫn chưa kịp chồm dậy thì con chó ngao trắng to lớn đã đớp một

miếng vào cánh tay nó. Mẫn nhảy dựng dậy, đau buốt nhưng không dám la.
Người đàn ông giữ con chó lại. Ông hỏi tiếp:

- Ai vô đây làm gì đó?
Mẫn nhìn kỹ. Rõ ràng là một "ông cha đạo". Ông cha đạo bận áo

thụng đen hẳn hòi. Nó nói giọng đầy nước mắt:

- Con xin ngủ nhờ.
Ông cha đạo cứ đứng im không nhúc nhích, rồi một giọng nói ấm áp,

bình thản, từ tốn vang lên, rõ ràng từng tiếng:

- Chỗ này ngủ không được đâu.
Nói xong, ông bỏ đi nhưng bàn tay đã buông rơi chiếc xích sắt. Con

chó ngao trắng chồm tới như một tai họa. Mẫn tháo chạy trong bóng đêm,
vượt qua gai góc bụi bờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.