MỘT CHUYẾN PHIÊU LƯU CỦA BÉ VÀ CHÚ MỰC - Trang 13

nhưng không vào hẳn trong phòng mà đứng ở ngưỡng cửa rướn nửa người
vào, cái đuôi xệ xuống, ngọ nguậy, cổ vươn thẳng tới trước hướng cái đầu
về phía ông nội, mắt long lanh một ánh lo lắng. Ông nội nhìn ra, đưa mắt
tìm trong khoảng sân và khoảng ngõ phía sau Mực, rồi nhìn lên chiếc đồng
hồ treo tường. Ông lại nhìn ra, lần này chăm chú nhìn Mực. Bỗng ông bỏ
tập sách đang soạn xuống, lập cập xỏ dép, đứng lên gọi to xuống bếp:
- Sao đến giờ mà thằng bé chưa về nhỉ ?
Mẹ từ bếp đi lên:
- Ông bảo gì con ạ?- Mẹ cũng nhìn đồng hồ- Chết thôi! Thằng bé lại la
cà ở đâu rồi.
- Nó ít khi la cà lắm. Hôm nào về muộn cũng chỉ mươi lăm phút là
cùng. Hôm nay thế là trễ hơn nửa giờ rồi còn gì!
- Để con đi đón cháu xem.
Mẹ chưa ra đến cửa thì Mực đã phóng đi trước. Thỉnh thoảng chú ngoái
nhìn lại xem chủ có theo không. Đến đầu ngõ, chú dừng lại chờ và khi thấy
chủ tiếp tục đi đến trường, chú lại chạy vượt lên. Được một đỗi, chú chạy
ngược trở lại đón chủ rồi lại chạy vượt lên. Xem chừng chú có vẻ nôn nóng
lắm.

Trường học vắng tanh. Mẹ đứng ngẩn ngơ nhìn quanh. Mực cúi xuống
đánh hơi bờ cây, bụi cỏ rồi lao về phía đường cái theo lối Bé đuổi bướm lúc
nãy. Được một quãng, Mực quay lại nhìn bà chủ sủa to lên một tiếng,
nhưng mẹ của Bé đã quây quả đi đến nhà cô giáo. Mực nhìn theo giây lâu,
thè lưỡi liếm mép như đắn đo rồi chạy theo chủ.

Cô giáo buông bát cơm đang ăn dở, đứng vội lên. Giọng cô thoáng chút
lo lắng:
- Chết! Em Thanh chưa về nhà à?

Không kịp thu dọn mâm cơm, cô hối hả cùng mẹ đi ra trường học. Mực
từ nãy vẫn dừng chân ở rìa sân nhà cô giáo, nhìn hóng vào phe phẩy đuôi
chờ, lúc này vội quay ra, sốt sắng chạy trước dẫn đường. Cô giáo định đưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.