MỘT CHUYẾN PHIÊU LƯU CỦA BÉ VÀ CHÚ MỰC - Trang 8

càng trưởng thành thì cái sự không thích nhau cứ vô tình lộ ra ngoài ý
muốn của chúng. Vừa thoáng thấy bóng Mực là Mướp mắt trước mắt sau
chực tót lên chỗ cao. Còn Mực hễ nhìn thấy anh bạn thời nhỏ là tự nhiên
mắt nheo, mũi chun, răng nanh nhe ra chẳng thân thiện chút nào. Bởi thế,
hai bên ngày càng xa nhau rồi đi đến “ghét nhau như chó và mèo” thật. Thế
là Mực lại mất đi một bạn.
Thật đáng buồn! Lỗi chẳng tại Mướp, càng chẳng tại Mực. Sự thật,
Mực đã xa cái tuổi nghịch chổi hoặc la cà xem bọn gà vịt; cũng đã qua cái
tuổi ham nô đùa, rong chơi. Vào dịp đó, Bé đã biết đi lại tung tăng, đã biết
chơi, đã biết nghịch. Bé thích sờ đầu, sờ cổ, sờ lưng Mực. Xét theo tuổi tác
họ nhà chó thì Mực ta đã đến độ thanh niên. Nhưng chú vẫn khoái được Bé
vuốt ve. Khi những ngón tay bụ bẫm của Bé mân mê những sợi lông đen
ánh của Mực, chú hầu như mềm người ra, mắt lim dim, sướng ra mặt.
Nhiều lúc để tỏ vẻ hàm ơn, chú liếm tay, liếm người Bé, khiến cậu buồn
buồn nhảy cẫng, hoặc cười ré lên thích chí. Khi Bé đã cưỡi ngựa gỗ thạo,
cậu bèn trèo lên lưng Mực. Mực đứng im ve vẩy đuôi. Cậu chủ vừa nhún
nhẩy vừa kêu “ong! ong!”, chú hiểu ý ngay. Bé cũng biết nương nhẹ con
vật. Hai chân Bé buông thõng hai bên, đầu ngón chạm đất hẩy hẩy theo
nhịp bước của Mực, thành ra Bé đi ngựa sáu chân. Mực rất thích được Bé
cưỡi. Chú đưa Bé đi dạo trong nhà, trong sân, thậm chí ra tới đầu ngõ. Chú
bước êm, thong thả, cẩn thận. Những lúc ấy thì dù thằng Mướp có khiêu
khích, chú cũng không thèm chấp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.