Khải Nguyên HT
Một chuyến phiêu lưu của bé và chú mực
II. MỰC LÀM NHIỆM VỤ GIỮ NHÀ
Mực được ông nội của Bé, vốn là bộ đội biên phòng cũ, luyện cho mấy
ngón nhà nghề của chó tuần tiễu. Chú tỏ ra khá thông minh. Cả nhà quí
chú, chẳng ai đánh mắng bao giờ. Mực chỉ bị một cái phiền nhỏ: hàng năm,
chú phải tiêm phòng dại hai lần. Kim tiêm đâm vào thì buốt quá đi rồi.
Nhưng Bé vỗ về khéo lắm nên cái đau, cái sợ cũng chóng qua.
Mực vừa làm bạn với Bé, vừa giữ nhà. Cả hai việc đều quan trọng; việc
nào Mực cũng làm một cách tự nguyện, chẳng chờ ai ra lệnh cả.
Không một người lạ nào vào đến ngõ mà qua được cái mũi và đôi tai
của Mực. Kìa! Mực đang nằm trên thềm, đầu gác lên hai chân trước, hai
mắt khép. Chắc chú đang ngủ. Không phải! Chú vừa ngửng đầu, dỏng tai
lên. Chú chạy tót ra sân, kêu lên mấy tiếng dõng dạc: “Gâu! gâu! Đi đâu?
Đi đâu?” rồi đứng án ngữ lối vào nhà, sủa cầm chừng chờ chủ ra phân xử.
Khi chủ khẽ gọi: “Mực! Mực!” là chú hiểu: “Được! Được! cho vào được”.
Chú bèn hơi cúi đầu xuống, vẫy đuôi phất phơ vài cái theo lối xã giao của
người nhà chào khách rồi tránh ra cho khách đi vào. Nhưng chú chưa bỏ đi
ngay. Chú còn lượn nửa vòng quanh người lạ như để nhận dạng rồi mới yên
tâm về chỗ cũ nằm. Chú không có cái lối lèm bèm, tẹp nhẹp của mấy chó
nhách bên hàng xóm: có khách lạ vào chưa chi đã cuống cà kê sủa om lên.
Nếu người ta có vẻ rụt rè thì xô vào sủa té tát, đinh tai nhức óc; thậm chí
chủ đã ra lệnh bảo thôi vẫn cứ làm già, ra cái điều ta đây mẫn cán. Nhưng
nếu người ta cứ mạnh dạn đi vào thì lại cụp đuôi, vừa sủa vừa lùi dần, rồi
chui tọt vào gầm giường đứng chửi ra càng nhăng nhít loạn xạ. Lại còn giở
trò cắn trộm nữa chứ. Rõ là khác xa với phong thái đàng hoàng của Mực.
Cố nhiên là Mực chẳng sủa cắn người quen bao giờ, nhưng có phân biệt đối
xử. Với người chỉ gọi là quen thôi thì chú đứng hơi xa hít hít mũi đánh hơi,
ve vẩy đuôi rồi lảng đi. Nhưng các khách quen hãy coi chừng, chớ quá