MỘT CƠN GIÓ BỤI
Trần Trọng Kim
www.dtv-ebook.com
Lệ Thần Trần Trọng Kim (1883-1953)
Chương 12
Khi tôi về Sài gòn, trong lưng chỉ còn có 20 đồng bạc Ðông Dương. Ông
Cousseau thấy vậy có đưa tiền, nhưng tôi không lấy. Sau tôi gặp những
người quen biết có giúp đỡ ít nhiều để mua thuốc thang và may vá lặt vặt.
Tôi đến nhờ ông cử Bùi Khải, ông vì tình anh em, tiếp đãi một cách thành
thực và tử tế, các cháu đều hết lòng kính mến. Nhưng vì cả gia quyến bốn
năm người đến ở đấy lâu ngày, ăn không ngồi rồi, nghĩ cũng khó coi. Con
gái tôi biết tiếng Anh, có nhiều người muốn học, định đi thuê nhà để dạy
học, nhưng không thuê được nhà. Sài gòn cũng như ở bên Tàu, cái nạn
khan nhà thật là điêu đứng. Muốn thuê một cái nhà nhỏ, ít ra cũng phải trả
tiền trà mất một vài vạn bạc, thì lấy tiền đâủ Sau hai vợ chồng con tôi gặp
những người quen nói ở trên Nam Vang, bên Cao Miên, cơm gạo rẻ và dễ
thuê nhà, chúng nó mới xin giấy lên Nam Vang. Lên ở nhà khách sạn được
mấy ngày chẳng may con tôi bị bỏng suýt chết. Nhờ có những người quen
biết trông nom giúp đỡ nên không việc gì.
Nhà ở Nam Vang lại có phần khó thuê hơn ở Sài gòn, thành ra nhà vẫn
chưa thuê được, con tôi phải về ở nhà ông Phạm Chí Tùng trong khi chờ
đợi có nhà ở.
Ông Phạm Chí Tùng là người rất hiền hậu, thấy con tôi lên ở nơi xa lạ,
hết lòng giúp đỡ, coi như anh em trong nhà vậy.
Con tôi đi Nam Vang chờ đến ba tháng, nhờ ông Pignon can thiệp mấy
lần, hội đồng coi việc nhà cửa mới thuê cho được một căn nhà, mở lớp dạy
học tiếng Anh, lần hồi cũng đủ ăn tiêu.