Tôi ở Sài gòn, có cóp nhặt những sách của tôi, định tìm nhà xuất bản cho
in lại. Lúc ấy tôi gặp ông Trần Văn Văn đến thăm tôi. Khi tôi ở Huế, ông
có ra làm việc ở bộ kinh tế với ông Hồ Tá Khanh, cho nên đã quen từ trước.
Ông thấy tôi ở trong cái hoàn cảnh rất eo hẹp, ông liền cho tôi vay một món
tiền khá lớn và ông nhận việc tìm nhà xuất bản để in những sách của tôi.
Trong lúc nguy nan, gặp được người bạn như ông Trần Văn Văn đến
thăm tôi thật là ít có. Ấy cũng là một sự may mắn, nhờ trời dun dủi làm cho
đỡ được bao nỗi đau buồn khổ não.
Vào khoảng tháng chín năm 1947, thì cậu Bùi Nam, anh em nhà tôi ở Hà
Nội vào Sài gòn thăm chúng tôi, biết rõ tin tức người nhà. Lúc ấy nhạc mẫu
tôi đau nặng chưa biết thế nào, cậu Nam được tin vội vàng ra ngay, ra đến
nơi buổi trưa, thì buổi chiều mẹ tôi mất. Tình mẹ con, nỗi đau đớn, nhà tôi
rất sầu khổ. Cái sầu khổ lúc ấy lại có phần tăng thêm là vì phải khi loạn lạc,
mình phiêu lưu ở đất khách quê người, không thấy được mặt mẹ trong phút
cuối cùng.
Sau tôi nghĩ ở Sài gòn cũng ngồi không mà con thì ở trên Nam Vang một
mình, ngày dạy học vất vả, bỏ cháu không ai trông coi. Nhà tôi muốn lên ở
trên ấy, để cha mẹ con cái cùng ở một chỗ. Vậy nên chúng tôi định qua tết
nguyên đán năm Mậu Tý (1948) thì lên Nam Vang.
Ðến quãng đầu tháng ba năm 1948, thì rể tôi về đón chúng tôi, rồi đến
ngày mùng 6 tháng ba tức là ngày 26 tháng giêng năm Mậu Tý, chúng tôi
lên xe hơi chở hành khách lên Nam Vang.
Lên đến nơi một tuần lễ, tôi đến gặp ông Pignon là ủy viên nước Pháp,
xin cái giấy được lưu trú ở đất Cao Miên. Vì ở xứ ấy bấy giờ, những người
Việt Nam đi lại rất khó mà ai muốn ở lâu phải có giấy cho ở mới được. Ông
Pignon chuyện trò một cách vui vẻ và cho giấy một cách rất dễ dàng.