MỘT CƠN GIÓ BỤI - Trang 18

Theo cái nghĩa cái câu ấy là chúng ta sắp được về.”

Thấy ông nói thế, ai nấy đều vui vẻ mừng rỡ lắm. Kể ra đối với ông

Dương thì không đúng, mà đối với cả bọn chúng tôi thì chỉ cách có mấy
tháng là được về cả. Việc tin hay không tin ở quẻ bói là chuyện khác, đây
tôi cốt lấy một chuyện cỏn con đó mà chứng thực cái lòng mong mỏi của
chúng tôi lúc ấy là ai cũng muốn chóng được về.

Trước ba ngày khi ông sắp mất, ông có viết một bức thư rất dài bằng chữ

nho đưa cho tư lệnh bộ Nhật, nói ông chết thì xin người Nhật cho hải táng,
nghĩa là đem ném thây xuống biển. Ðến khi mất rồi, tư lệnh bộ Nhật cho
người đến bảo tôi rằng: Lễ hải táng phải có tàu bè mà nay đang lúc chiến
tranh, tàu bè bận việc khác, rất không tiện. Vậy xin theo lễ nhà binh Nhật
làm lễ hỏa táng ông Dương như một người chiến sĩ tử trận. Tôi nói rằng:
"Ông Dương một đời vì nước tranh đấu, tuy không tử trận cũng như tử trận.
Nay nhà binh Nhật đãi ông Dương như thế, chúng tôi rất cảm tạ".

Sáng ngày 12 tháng chạp, làm lễ hỏa táng ông Dương Bá Trạc ở Chiêu

Nam Ðảo, đến chiều đem di hài đựng vào cái hộp, ngoài đề danh hiệu, rồi
đưa thờ tại chùa Bản Nguyên Tự của Nhật Bản. Ðịnh đến ngày 16 tháng
chạp tức là ngày mùng 2 tháng một năm Giáp Thân làm lễ cầu kinh ở tại
chùa, có gần hết thảy người dân Việt Nam ở tại Chiêu Nam Ðảo đến dự lễ.

Riêng về phần tôi, thì thật là sầu thảm. Lúc đi thì hai người với nhau, nay

một mình tôi, lại đau yếu chưa biết sau này ra sao.

Kể sao xiết nỗi thảm sầu. Ðoạn trường ai có qua cầu mới hay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.