MỘT CƠN GIÓ BỤI
Trần Trọng Kim
www.dtv-ebook.com
Lệ Thần Trần Trọng Kim (1883-1953)
Chương 3
Việc ông Dương xong rồi tôi nghĩ ở lại Chiêu Nam Ðảo càng đau đớn
thêm, tôi bèn viết thư về tư lệnh bộ Nhật ở Sài gòn xin cho tôi và ông Ðặng
Văn Ký đi về Băng Cốc còn để ông Trần Văn Ân ở lại Chiêu Nam Ðảo.
Chúng tôi chờ mất 15 ngày mới được tin bên Ðông Dương sang cho
chúng tôi đi Băng Cốc. Trước định chờ có tàu bay thì đi ngay. Sau nói tàu
bay không có phải đi xe lửa. Chúng tôi nghĩ đi lối nào cũng được, cứ đi cho
xong. Ngày khởi hành đã định là mùng 5 tháng giêng năm 1945, rồi lại lần
lữa đến ngày 16 mới đi được.
Trưa ngày 16, cơm xong thì xe hơi đến đưa ra nhà trạm xe lửa, chờ đến 3
giờ chiều xe mới chạy. Thảm cảnh của tôi là phải mang cái hộp đựng hài
cốt của ông Dương đi theo. Tôi đau phải nằm trên những thùng hàng xếp
trong những toa bọc sắt, nóng như cái lò đốt lửa. Khổ thì khổ thật, nhưng
nghĩ được ra khỏi cái địa ngục Chiêu Nam Ðảo là mừng rồi. Vả lại chúng
tôi thấy những tướng hiệu của Nhật cũng đi như thế cả, thì mình cũng an ủi
mà vui lòng.
Một người hạ sĩ quan và ba người lính Nhật đưa chúng tôi đi, đều hết
lòng trông nom, đi đến đâu họ lo cơm nước không thiếu thốn gì. Dọc
đường lại hay có báo động, mỗi khi như vậy phải chạy nấp vào trong rừng
dừa thành ra dự định trước chỉ độ 4 ngày đến nơi, mà chuyến chúng tôi đi
phải đến 10 ngày.
Ðất Mã Lai từ Tân Gia Ba đến biên giới nước Xiêm, thấy những thành
thị ở dọc đường xe lửa khi xưa rất phồn thịnh, còn ở thôn quê thấy dân cư