Nhưng công việc và mấy vấn đề trên xong đâu đấy rồi, tôi xin tổng tư
lệnh Nhật tha và trả lại cho chính phủ Việt Nam hết thảy những sĩ quan và
quân lính Việt Nam mà quân đội Nhật còn giam giữ ở các nơi, để chúng tôi
tổ chức lại quân đội bảo an. Và nhân vì súng ống không có, tôi lại xin cho
chúng tôi đủ súng ống đạn dược để những đội bảo an ấy dùng. Tổng tư lệnh
Nhật nhận lời và tạm cho bắc bộ 2000 khẩu súng và đạn dược. Tôi về lập
tức cho gọi đại úy Thu và một trung úy đã được tha từ trước làm chương
trình cải tổ các đội bảo an.
Tôi xin tha cho những thanh niên bị hiến binh Nhật bắt vì theo Việt
Minh. Lúc ấy phần nhiều thanh niên hăng hái quá thường hay bạo động.
Tổng tư lệnh Nhật gọi viên đại tá coi hiến binh Nhật đem sổ cho tôi xem,
thì chỉ thấy độ 300 người bị bắt, chứ không như người ta đồn có tới hàng
ngàn người, và có non một trăm người đã được tha rồi. Những người còn
phải giữ lại là vì có chứng cớ, như cho tiền hay đã đi hội họp ở chỗ nào.
Tôi lấy mọi lẽ giải thích sự hành động của thanh niên, và bảo người Nhật
rộng lượng mà tha hết cả ra, để khỏi làm náo động lòng người. Hiến binh
Nhật hứa sẽ xét chóng mà tha dần ra. Ngày hôm sau họ tha ra được năm,
sáu chục người.
Nói rút lại, chúng tôi ra Hà Nội, điều đình với tổng tư lệnh Nhật được kết
quả như là: lấy lại toàn lãnh thổ của nước Việt Nam, thu hết các công sở
thuộc phủ toàn quyền cũ của Pháp, lấy hết các binh sĩ Việt Nam để tổ chức
đội quân bảo an, lấy được 2000 khẩu súng mới và đạn dược, và xin tha
được một số thanh niên bị bắt.
Sự điều đình của chúng tôi được ổn thỏa dễ dàng, có lẽ vì người Nhật tự
biết họ sắp thua nên họ đổi thái độ để mua chuộc lòng người. Hay là họ có
ý gì khác nữa, ta không thể biết được.
Lúc ấy chúng tôi còn dự định làm nhiều việc khác, nhất là chương trình
cải tổ quân đội, luyện tập quân lính đề phòng khi hữu sự. Nếu có thì giờ thi