MỘT CƠN GIÓ BỤI - Trang 9

„Tôi có làm gì với người Nhật mà chạy vào hiến binh Nhật?“

„Ông không thấy lính mật thám rình chung quanh nhà ông hay sao?“

„Tôi vẫn biết, nhưng tôi không làm điều gì đáng lo sợ.“

„Ông nên nghĩ đến tương lai nước ông mà tạm lánh đi mấy ngày.“

„Tôi chẳng đi đâu cả!“

Mấy người Nhật thấy tôi nói thế tỏ vẻ tức giận, đứng dậy ra về. Còn

người Nhật quen ở lại, nói rằng:

„Ông không vào hiến binh thì thôi, nhưng tôi sợ đêm nay người Pháp sẽ

đến bắt ông. Chi bằng ông hãy sang ở tạm bên nhà tôi gần đây. Nếu mai
không có việc gì, thì ông lại về.“

Lúc ấy tôi nhìn ra cửa thấy hai người giống như mật thám đứng ở ngoài

dòm vào. Tôi nghĩ bụng: "Ta hãy lánh đi một đêm cũng không sao". Tôi
nhận lời sang ngủ bên nhà người Nhật quen. Sang nhà người Nhật ấy, tôi
dặn đừng cho hiến binh Nhật biết. Người Nhật ấy hứa sẽ giữ lời. Ðêm nằm
không ngủ được, nghĩ xa nghĩ gần: "Mình đã không muốn làm gì cả, mà lại
bị người ta ngờ vực, rồi đây ra saỏ Rõ thật đất bằng nổi trận phong ba".

Sáng hôm sau, tôi đang ở trong buồng thấy mấy người hiến binh Nhật

đem xe hơi đến bảo có lệnh đón tôi về ở khách sạn của nhà binh Nhật!
Nghe hai tiếng có lệnh, biết là mình không sao từ chối được nữa. Tôi trách
người Nhật quen rằng sao ông đã hứa với tôi không cho hiến binh biết, mà
lại còn đi báo để hiến binh đến? Người ấy nói:

„Tôi là người thường, nhỡ người Pháp biết mà đến bắt ông, thì tôi làm

thế nào bênh vực được ông. Vì vậy tôi phải cho hiến binh biết.“

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.