Như nói trên, phe mua cũng phải chứng minh có tài trợ.
Ngồi đàm phán làm gì nếu thương thuyết xong lại không có tiền trả! Bạn
lại hỏi tôi: sao thế được? Xin thưa: có nhiều đoàn được phái đi, Chủ tịch bảo
có tiền để mua, nhưng Tổng giám đốc lại bảo không có đủ nguồn, còn Giám
đốc tài chánh lại nói phải mượn tiền ngân hàng mới hội đủ điều kiện…, cứ
thương thuyết đi rồi hạ hồi phân giải. Lãnh đạo mà chỉ thị nhân viên như vậy
thì thiếu trách nhiệm và lung tung quá!
Mỗi lần đi thương thuyết sẽ gây ra biết bao nhiêu tốn kém. Cả phái đoàn
phải mướn phòng khách sạn, ẩm thực sáng chiều, chưa kể đến đồng lương
của các vị bị đẩy đi thương thảo mà không có tiền trong tay để mua với bán.
Nói qua để bạn nhớ: cũng chính vì lý do đó, khi vào những dự án thật lớn,
chủ đầu tư thường thiếu nguồn nên việc thương thuyết nằm trọn trong tay
người tài trợ. Không tiền không mua là thế.
Trong các dự án lớn ngày nay hay xảy ra chuyện ngược đời: chính người
bán phải đem ngân hàng đi theo để chứng minh khả năng tài trợ của mình để
giúp bên mua, thế là “Tôi bán và cũng cho bạn mượn tiền luôn để bạn có
khả năng thanh toán cho tôi!”. Còn người mua cũng tối thiểu phải cam đoan
đem tới một mô hình bảo lãnh vững chắc như muốn nói “tôi có khả năng trả
nợ, và có người sẽ tiếp tay tôi bảo đảm việc trả nợ nếu chẳng may tôi bị hụt
hẫng”. Điều đó có nghĩa là: nếu tôi không trả đúng hẹn thì cũng có cơ quan
hay nhân vật bảo lãnh sẽ trả thay.
Một ví dụ ngày nay là các công ty địa ốc thường giúp khách hàng mua
căn hộ có đủ khả năng trả góp trong một số năm, bằng cách giới thiệu người
mua với một hay nhiều ngân hàng.
Chữ CÓ còn nói lên tính cách hiện thực của vật sắp lên bàn hội
nghị.
Bạn nghĩ sao nếu Bờm nói: “Tôi có cái quạt mo đẹp lắm, tôi sẵn sàng bán
nó cho quý vị, nhưng tôi để quên nó ở nhà, mai đem tới cho quý vị xem.”?
Bạn không còn nước nào khác là “hẹn ngày mai vậy, cứ đem quạt mo cho
xem đã rồi mới nói chuyện”! Ai đã có ý định mua thì phải được trông thấy