MỘT ĐỨA CON ĐÃ KHÔN NGOAN - Trang 116

Tâm mong mãi không thấy có ai xưng tên là Sáu vào bán thuốc phiện cho

ông Bẩy. Hay là thư Tâm viết, người ta vứt đi và chẩm mất năm xu? Hay là
quan Huyện Tâm quen đã đổi đi chỗ khác?

Nhà ông Bẩy hôm nào cũng vắng như hôm nào, mà Tâm cũng mới chỉ

được ra ngoài có mỗi một lần. Còn thì cổng vẫn gài then im ỉm, Tâm không
được thấy một người nào ra vào.

Ông Bẩy kể cho Tâm lắm truyện rất hay. Nhiều lúc ông bắt Tâm xem xét

và suy nghĩ. Lắm câu hỏi, ông Bẩy làm Tâm phải nghĩ ngợi hàng ngày mà
không ra. Đến lúc ông giảng, thì Tâm chẳng thấy cái gì là khó cả.

Cho nên ông bảo:

— Trẻ con phải tinh nhanh, tháo vát, thì ngày sau mới làm ăn dễ dãi được.

Song, trái lại, Tâm hỏi ông Bẩy nhiều câu cũng rất tò mò, hóc hách, khiến

cho ông Bẩy lắm lúc phải rối trí.

Cho nên ông Bẩy rất yêu Tâm, mà Tâm cũng rất mến ông Bẩy, mến đến

nỗi Tâm quên cả ông tướng cướp đã làm cho cha Tâm bị bắt oan.

Một hôm, có người gõ cổng. Tâm mừng thầm chắc là người mật thám của

quan Huyện. Ông Bẩy ra mở cổng. Tâm thấy người ấy ăn mặc quần nâu, vai
đeo tay nải.

Không biết người ấy nói gì với ông Bẩy thì ông Bẩy cho vào.

Người lạ mặt đến trong nhà, giở tay nải ra bầy ở mặt đất biết bao nhiêu

cuộn lá đã khô hình như để làm thuốc chữa bệnh.

Song, một lát, ông Bẩy bảo Tâm:

— Con ra vườn chơi.

Người lạ mặt lắc đầu nói:

— Bẩm không hề gì. Con đi bán đã nhiều nơi mấy năm nay, cho nên con

chẳng e ngại gì. Cụ cứ hỏi quanh vùng đây xem ai còn lạ tên Sáu nữa không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.