MỘT ĐỨA CON ĐÃ KHÔN NGOAN - Trang 119

Tâm vờ ngơ ngác:

— Nhà Sáu, bẩm nhà Sáu nào?

— Cái nhà anh hôm ấy đến đây rồi sau thày đi vắng ấy mà? Con quên rồi

à?

— Vâng.

Ông Bẩy cười:

— Thế thày hiểu cả rồi. Con thông minh lại hay nhớ dai mà con quên

được người vào nhà này thì thật là vô lý.

Tâm luống cuống. Ông Bảy nói:

— Nhà này rất ít người ra vào, thì đáng lẽ ai vào đây, con quên sao được.

— Con không quên được. Là vì thày nói khẽ quá con không nghe rõ.

Ông Bẩy lại cười:

— Thằng Sáu chẳng phải người hiền lành. Thày biết nó dò thầy. Trước

thày có ngờ đâu. Sau đày tớ thày báo cho thày biết tin ấy. Cho nên vội vàng
thày phải đi bắt cho được nó. Nó đã chuộc lỗi nó bằng nhát dao giữa ngực
rồi.

Tâm rợn người, tái mặt. Ông Bẩy nói:

— Nghĩa là không ai làm gì mà giấu được thày, mà kẻ có tội đối với thày,

đều bị trừng phạt một cách đích đáng.

Tâm nhìn ông Bẩy, run lên cầm cập. Ông Bẩy nói:

— Thằng Sáu nay đã chết rồi. Thật là may cho thày.

Tâm hỏi:

— Nhưng bẩm thày có đích anh Sáu này dò la thày không? Hay lại người

muốn xin nhập đảng?

Ông Bẩy cau trán nghĩ, bỗng lại như thường, lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.