MỘT ĐỨA CON ĐÃ KHÔN NGOAN - Trang 123

— Tôi đã bảo cứ bẻ cổ nó đi có hơn là dìm xuống sông không?

Tâm hết hồn. Đích là họ giết Tâm rồi. Tâm sực nhớ lại ngày trước ông

Bẩy có giao hẹn với Tâm. Thì ra nay ông định cho Tâm chết, chứ không
phải ông chỉ cho Tâm đi chỗ khác mà thôi.

Bỗng Tâm rớt nước mắt, thút thít khóc, thì thình lình một cái bạt tai thật

mạnh làm Tâm ngã dúi dụi. Nhưng may quá, Tâm đã nghe rõ ràng tiếng ông
Bẩy quát:

— Không được thế.

Rồi ông Bẩy lại, nắm lấy tay Tâm, dắt đến ghế ngựa, bảo Tâm ngồi đó,

rồi hỏi:

— Con có oán gì thày không?

Tâm không đáp, vì cho là đáp cũng vô ích.

— Bất đắc dĩ thày mới xử con tàn nhẫn, con đừng oán thày nhé.

Tâm cũng chẳng đáp, bởi vì Tâm cho rằng đến nông nỗi này thì còn mong

gì sống nữa. Tâm có mỗi một mình, lại là trẻ con. Đảng Rổ Bẫy làm gì
chẳng nổi. Thôi đành vậy, biết làm thế nào?

Một lát, Tâm ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngào ngạt. Rồi dễ đến năm bảy

người kéo nhau tới. Họ mời nhau ăn uống no say.

Tâm cố mở mắt nhìn qua lần vải, nhưng không thấy gì. Tâm chỉ biết rằng

họ cười nói vui vẻ, mà thỉnh thoảng, có ai đả động đến Tâm, thì họ đều cho
là Tâm đáng tội chết lắm, mà còn mong rằng Tâm bị đau đớn ê chề rồi mới
được chết, để làm gương cho kẻ khác.

Mỗi khi nghĩ như thế, thì Tâm lại rùng mình.

Khi mọi người ăn cơm xong, ông Bẩy nói:

— Thôi, sắp làm việc đi kẻo muộn.

Tức thì một người nắm lấy hai tay và hai chân Tâm, rồi một người trói.

Họ trói bằng giây thừng rất to, và xiết chặt đến nỗi Tâm đau điếng người lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.