MỘT ĐỨA CON ĐÃ KHÔN NGOAN - Trang 35

mua một thứ gì cần trả tiền bằng xu lẻ. Rồi khi trả tiền, tôi đếm cả đồng
trinh Gia Long lẫn vào những trinh Khải định. Thế thì có trời biết.

Suốt đêm tôi thấp thỏm mừng thầm, đắc chí lắm.

* * *

Sáng hôm sau, tôi đến ga rất sớm.

Đứng ở hiên, tôi móc túi, lấy đồng trinh Gia long, ghé vào tận dưới ngọn

đèn để xem cho kỹ, rồi cho riêng vào một túi. Tôi đi sang dãy hàng cơm bên
kia đường, chọn một nhà có người xem chừng còn ngái ngủ mới vào. Tôi
mặc cả một phong bánh khảo để đem về làm quà cho em bé tôi:

— Mấy xu một phong bánh khảo thế bà?

— Bảy xu!

— Bốn xu có được không?

— Không!

— Thế bốn xu rưỡi vậy.

— Gớm! Cậu này mua bán chặt chẽ quá! Sáu xu, thực giá đấy!

— Thôi, năm xu, bà bán cho tôi.

— Không được, sáu xu kia!

Chẳng được giá, tôi bỏ đi. Nhưng vừa bước khỏi nhà, bà hàng đã gọi giật

lại:

— Này, cậu mua bánh khảo! Năm xu rưỡi đấy.

— Không, tôi chỉ có năm xu thôi.

Rồi tôi lại đi.

— Này, lại đây. Cậu lấy hai phong, tôi bán rẻ cho một hào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.