— Thế con về có nói chuyện ấy với thày con không?
— Bẩm không, vì con quên.
— Được, không hề gì. Con có nhớ con phải đánh vào hôm nào không?
Tâm ngẫm nghĩ, rồi nói:
— Bẩm chắc vào hôm thứ ba, vì con nói chuyện với anh em bạn về bài
ám tả.
— Thứ ba nào?
— Độ một tháng nay. À phải chiều hôm ấy, quan lớn vào trường con.
— Được rồi.
Quan Huyện lại biên, rồi hỏi:
— Thế chiều hôm ấy, thày u con có nhà không? Con thử nhớ kỹ lại xem
nào.
Tâm đưa mắt nhìn lên và chớp mãi, rồi nói:
— Buổi sáng thày con đi ra đồng, u con đi chợ. Buổi chiều con chờ mãi,
nhưng đến tối mịt thày u con mới về.
— Sao con nhớ.
— Vì hôm quan lớn vào trường con, có xem sách con và khen con; nên
khi về nhà con chờ thày u con để khoe, mà mãi không về, nên con nóng ruột.
Vì thế con mới nhớ.
— Thế hôm ấy thày u con về nhà, có cái gì khác không?
— Bẩm quan lớn, dễ thường không. Con chỉ nhớ rằng về muộn hơn mọi
ngày mà thôi.
— Thế thày u con buồn hay vui?
— Thày con... phải, thày con không ăn cơm bảo rằng ốm. U con thì không
vui vẻ như mọi ngày. À phải rồi, hình như hôm ấy thày con vừa cãi nhau với