MỘT ĐỨA CON ĐÃ KHÔN NGOAN - Trang 59

— Thế con về có nói chuyện ấy với thày con không?

— Bẩm không, vì con quên.

— Được, không hề gì. Con có nhớ con phải đánh vào hôm nào không?

Tâm ngẫm nghĩ, rồi nói:

— Bẩm chắc vào hôm thứ ba, vì con nói chuyện với anh em bạn về bài

ám tả.

— Thứ ba nào?

— Độ một tháng nay. À phải chiều hôm ấy, quan lớn vào trường con.

— Được rồi.

Quan Huyện lại biên, rồi hỏi:

— Thế chiều hôm ấy, thày u con có nhà không? Con thử nhớ kỹ lại xem

nào.

Tâm đưa mắt nhìn lên và chớp mãi, rồi nói:

— Buổi sáng thày con đi ra đồng, u con đi chợ. Buổi chiều con chờ mãi,

nhưng đến tối mịt thày u con mới về.

— Sao con nhớ.

— Vì hôm quan lớn vào trường con, có xem sách con và khen con; nên

khi về nhà con chờ thày u con để khoe, mà mãi không về, nên con nóng ruột.
Vì thế con mới nhớ.

— Thế hôm ấy thày u con về nhà, có cái gì khác không?

— Bẩm quan lớn, dễ thường không. Con chỉ nhớ rằng về muộn hơn mọi

ngày mà thôi.

— Thế thày u con buồn hay vui?

— Thày con... phải, thày con không ăn cơm bảo rằng ốm. U con thì không

vui vẻ như mọi ngày. À phải rồi, hình như hôm ấy thày con vừa cãi nhau với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.