— Lão ấy ghét thày lắm đấy. Chắc việc này lão vu oan cho thày để trả
thù.
— Thù gì, hở u?
— Con còn bé không nên biết.
Tâm cau mặt, hậm hự, nói:
— Nhưng sao quan Huyện bảo có bắt được cái giấy chính chữ thày viết
cho bọn cướp kia mà.
— U không biết. Ban nãy, u về nhà mới nghe thấy người ta mách rằng
tuần làng bắt được một thằng cướp, đánh nó nhừ tử, rồi khám túi nó thấy cái
thư ấy.
— Nhưng thằng cướp ấy chết rồi.
— Phải, nó đau quá, nên không sống được.
— A, thế rồi chắc cụ Bá trình quan, nên quan mới bắt thày.
— Lại còn thế nào nữa. U lên Huyện theo thày, nhưng không được giáp
thày, nên chẳng hỏi han được câu nào. Sáng hôm nay, u lạy van những người
lính để xin vào nói chuyện với thày, nhưng người ta không cho.
— Người ta ác nhỉ!
— Rồi người ta giải thày con lên Tỉnh, đi bằng ô tô.
— Thế thày có trông thấy u không?
— Có, vì u khóc, gào tướng lên.
— Thày có bảo gì không?
— Thày có dặn một câu gì, nhưng đứng xa quá, u không nghe rõ.
Tâm ngậm ngùi, nhìn mẹ rồi hỏi:
— Rồi thế nào nữa?
— Rồi xe thày đi u chạy theo.