MỘT ĐỨA TRẺ VỪA CHẠY TRỐN KHỎI TÔI - Trang 15

Chương 3: Chạy ngay đi

Ngày...tháng...năm 1990

Tôi đã từng nhìn thấy người chết. Bố thằng Đen đi lên thành phố phụ hồ.
Ông ngã từ trên giàn giáo đập đầu xuống đất chết. Người ta thuê xe chở xác
ông về nhà. Họ đặt ông vào trong một cái hộp gỗ lớn. Ai cũng nói đó là
quan tài. Tôi không thích dùng từ “quan tài”. Với tôi, nó là cái hộp gỗ. Một
cái hộp tối tăm và chật chội. Sau đó, họ đặt cái hộp đó xuống sâu dưới đất
và lấp lại.

Tôi thấy mẹ thằng Đen khóc ngất lên, ngất xuống. Đen cũng gục đầu vào
lòng mẹ, khóc tức tưởi. Từ đó trở đi, Đen không bao giờ thấy bố nữa. Tôi
cũng không bao giờ gặp lại bố nó. Đến độ giờ gương mặt của ông, tôi đã
dần quên mất. Cứ nghĩ đến việc sẽ không nhìn thấy gương mặt chị Heo, tôi
nấc lên tức tưởi. “Chị Heo…chị Heo ơi!”. Tôi chạy lại lay lay người chị
Heo. Chị Hồ chạy đến, đỡ lấy chị Heo lúc này đã mềm nhũn như quả chuối
chín.

-Mày làm gì vậy thằng quỷ?

Chị Hồ hét lớn, nhìn anh Ốc, con mắt chị sắc như dao cạo. Hai tròng đen
lặn hẳn vào trong.

-Em…em…

Anh Ốc ấp úng, rặn không ra tiếng nào. Môi anh tím mét. Tôi biết cũng như
tôi, anh đang rất sợ.

Chị Hồ ẵm chị Heo chạy như ngựa phi nước đại. Đặt chị Heo nằm xuống
giường, chị Hồ lấy khăn ướt đắp lên trán, lau cổ, mình mẩy cho chị Heo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.