MỘT ĐỨA TRẺ VỪA CHẠY TRỐN KHỎI TÔI - Trang 16

Chưa mấy yên tâm, chị sai tôi đi giặt thêm hai cái khăn ướt, kẹp nách cho
chị Heo.

Từ ngày mẹ đi làm ở thành phố, vài tháng mẹ mới về nhà một lần. Lần nào,
mẹ cũng chỉ ở nhà có một ngày, ngủ một đêm với chị em tôi và sáng hôm
sau mẹ lại lên thành phố ngay. Từ đó những việc hệ trọng liên quan đến sức
khỏe của các thành viên trong nhà đều một tay chị Hồ lo liệu. Tôi chẳng
biết, có phải chị học được cái chiêu “giải độc” thuốc trừ sâu từ mẹ không.
Chỉ nhớ hồi tôi mới vào lớp 1, mỗi lần tôi nóng sốt, mẹ đều dùng khăn ướt
đắp trán cho tôi.

Chị Heo vẫn nằm im bất động. Anh Ốc đứng bên giường, dáng vẻ khúm
núm, sợ sệt. Mới đây thôi, tôi còn căm ghét anh Ốc. Vì anh Ốc mà chị Heo
mới uống thuốc trừ sâu. Nhưng giờ thấy bộ dạng này của anh, tôi lại thấy
thương hại.

-Mày còn đứng đó làm gì? Đi làm li nước chanh cho tao.

Chị Hồ quát lớn. Anh Ốc co rúm người lại, giọng nhão nhoẹt.

-Chanh ở đâu mà làm?

-Còn không biết sang nhà thằng Đen xin.

Chân anh Ốc như có gắn bánh xe, chỉ trong nháy mắt đã mất hút. Tôi rón
rén lại ngồi gần bên chị Heo, khe khẽ nắm bàn tay của chị. Cái bàn tay to
bè bè ngày thường vẫn khỏe vật nhau, giờ chẳng có chút sức lực nào. Tôi
ghé sát miệng chị, nhăn mũi vì mùi thuốc xộc ra.

-Chị Heo có chết không chị?

Tôi rụt rè hỏi chị Hồ.

-Câm cái miệng thối của mày lại đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.