MỘT ĐỨA TRẺ VỪA CHẠY TRỐN KHỎI TÔI - Trang 18

Tao bảo nước chanh nhưng mày phải bỏ thêm đường vô. Ai nói mày nước
chanh không?

-Sao chị không nói rõ. Em tưởng…

Sực nhớ ra điều gì, anh Ốc liến thoắng.

-Mà nhà mình đâu có đường.

-Đồ đầu bò, đầu trâu. Không có thì đi xin.

-Xin…

Anh Ốc khựng lại, nói không ra tiếng. Tôi biết mẹ thằng Đen vừa mắng
anh. Ở xóm này, ai chẳng biết bà ấy là chúa keo kiệt. Tôi chợt nảy ra ý định
sẽ nhờ thằng Đen giúp tôi một việc. Nhưng tôi chưa kịp thực hiện thì một
cảnh tượng sợ hãi khác đã xảy ra. Có lẽ nãy giờ mải để ý đến chị Heo nên
tôi không kịp dò dẫm sắc mặt của chị Hồ. Chị chưa vội xử anh Ốc ngay là
tại còn bận chăm sóc cho chị Heo. Nhưng giờ hết lau đến đắp, mãi vẫn
không thấy chị Heo tỉnh lại, chị Hồ đâm ra nổi giận. Không nói không rằng,
chị túm cổ áo, lôi ngược anh Ốc ra sau nhà.

Chị Hồ lăm lăm cây mì(sắn) trong tay. Loại cây này có chi chít mắt nhỏ, lồi
lên lõm xuống như những cục bướu, đánh cây nào là ngấm cây đó. Tôi cứ
nghĩ đến những cái mắt ấy sẽ ghim vào cái mông anh Ốc mà rùng mình.
Chị Hồ chỉ cái cây xuống đất, giọng lạnh tanh.

-Nằm xuống.

Ánh mắt anh Ốc như van lơn.

-Tao nói mày nằm xuống.

Chị Hồ trừng mắt. Biết van xin cũng vô ích, anh Ốc từ từ nằm xuống, cái
đít nghiêng hẳn sang một bên, hai chân hơi quắp lại. Tôi nghĩ anh Ốc sớm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.