MỘT ĐỨA TRẺ VỪA CHẠY TRỐN KHỎI TÔI - Trang 27

Tôi lí nhí. Anh Ốc không trả lời, cúi mặt, di di ngón chân xuống đất.
Gương mặt anh rũ buồn, ẩn giấu cả sự ấm ức.

Từ trong bụi cây, chị Heo lao ra “hù” một tiếng làm anh Ốc và tôi giật nảy
cả người. Anh Ốc nhăn nhó. Còn chị Heo cười hềnh hệch.

-Chị Hồ đâu?

Chị Heo hỏi.

-Ở trong nhà.

Anh Ốc trả lời nhanh, giọng run run.

-Bố đánh chị Hồ. Chắc là đau lắm.

Tôi líu ríu mách lại.

-Sao chị Hồ không chạy?

Chị Heo ngạc nhiên hỏi lại. Cả tôi và anh Ốc cùng im lặng. Không ai nói
thêm lời nào. Có lẽ giờ này, chị Hồ đã thấm đòn. Chẳng biết chị lăn lê hay
bò trườn ở góc nào đó trong nhà. Chắc khắp mặt mày, mình mẩy chị bầm
đen, bầm tím. Không biết chị có chảy máu mũi như chị Heo lúc sáng
không? Hàng loạt câu hỏi tại sao và tại sao cứ chạy loạn trong đầu tôi. Cả
ba anh em tôi cùng chui vào cái chòi lá chuối của chị Hồ, ngồi im lặng bên
nhau.

Chiều hôm ấy, trời mưa phùn, không gian u ám, rầu rầu. Tôi nhìn về ngôi
nhà lợp lá cỏ tranh chắp vá, tróc lở như củ khoai lang sùng, lòng ngổn
ngang. Chắc giờ nay bên trong ngôi nhà khoai sùng ấy, chị gái nhỏ của tôi
đang ngồi khóc thút thít. Và không biết khi khóc, chị có khi nào gọi “mẹ
ơi…mẹ ơi” như tôi thường gọi hay không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.