MỘT ĐỨA TRẺ VỪA CHẠY TRỐN KHỎI TÔI - Trang 34

-Còn phải nói nữa. Bà kẹo ơi bà kẹo. Cho bà lần sau hết kẹo kéo luôn.

Chị Hồ nói giọng chế giễu. Rồi cả hai người chị của tôi cùng cười khanh
khách. Anh Ốc ra vẻ dửng dưng. Anh đang tập trung đẽo gọt mớ cần câu.
Út khờ không hiểu chuyện gì, cũng đưa mắt nhìn ngơ ngác. Cái mặt nó
nghệt ra như bò đội nón. Xem ra không có ai lo lắng. Tôi cũng tự an ủi
mình bằng ý nghĩ. “Thằng Đen sẽ không bao giờ biết được ai ăn trộm khoai
lang nhà nó?”.

Như chưa yên tâm, trưa tôi ghé sang nhà nó một lần nữa. Từ ngoài ngõ, tôi
đã nghe tiếng người lớn quát tháo, tiếng con nít khóc nỉ non. Tôi rón rén đi
lại cửa sổ. Mỗi lần sợ bà Đẹn bắt gặp, tôi vẫn tìm thằng Đen thông qua cái
cửa sổ ấy. Vừa nhìn vào ô cửa, tôi giật thót tim.

Đen ngồi bệt dưới nhà, quần áo, mặt mày lấm lem. Bà Đẹn cầm cái roi dâm
bụt dứ dứ vào mặt nó. Mặt bà đanh lại, sát khí đằng đằng.

-Ở nhà làm gì mà không canh chừng mấy luống khoai?

Bà Đẹn rít lên. Đen khúm núm, mặt lấm lét.

-Con…con…có canh mà.

-Mày canh kiểu gì mà khoai còn rễ?

-Con…con… không biết.

Nước mắt Đen nhỏ ra từng giọt. Mỗi lần mẹ nó vung cây roi lên là nó lại
thụt người lại phía sau, hai tay chà xuống đất. Cây roi rớt xuống như mưa.
Nó định nhổm người đứng lên chạy nhưng mẹ nó đã kịp túm áo. Bà xô nó
ngã vật xuống đất.

-Ham chơi lêu lổng. Từ nay còn đi chơi nữa không Đen?

Đen mếu xều. Nước mắt nhiễu nhão khắp mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.