MỘT ĐỨA TRẺ VỪA CHẠY TRỐN KHỎI TÔI - Trang 35

-Dạ… Con không dám.

-Nhớ nhé Đen. Tao mà còn thấy mày đi chơi với con Ngố là mày chết với
tao.

Vừa nghe nhắc đến tên, tôi run cầm cập. Có khi nào bà Đẹn biết tôi ăn trộm
khoai nhà bà nên cấm Đen chơi với tôi? Không đâu, nếu biết nhất định bà
sẽ sang mách bố tôi ngay. Tôi có phần vững dạ hơn. Bà Đẹn đánh mãi cho
đến khi cây roi dâm bụt gãy nát mới dừng tay. Tôi nghĩ chừng như cánh tay
bà cũng đã mỏi.

Bà Đẹn mặc vội cái áo khoác và đội nón đi nhanh ra cửa. Ra đến ngoài ngõ,
tôi còn thấy bà đưa tay quệt ngang mắt. Tôi chẳng biết bà lau nước mắt hay
mồ hôi. Cái dáng khum khum của mẹ thằng Đen làm tôi nhớ đến cái lưng
tôm của bố nó. Ngày ấy, nếu hai vụ bắp liên tiếp không mất mùa, bố nó đã
không bỏ quê lên thành phố làm phụ hồ. Ông đã không ngã giàn giáo chết
thảm. Thằng Đen đã không phải mồ côi.

Còn nhớ thời gian bố nó không có nhà, ngày nào thằng Đen cũng lấy cục
than gạch lên tấm ván thưng để đo chiều cao của mình. Tôi cười châm
chọc.

-Mày là đồ nấm lùn. Mày đo cũng chẳng cao lên được đâu!

Nó nổi cáu.

-Tao không muốn cao lên. Tao chỉ muốn lùn đi.

Tôi ngơ ngác chẳng hiểu nổi ý nó. Chẳng ai thích mình là cây nấm lùn.

-Đứa nào cũng thích cao thật nhanh để làm người lớn. Làm người lớn
sướng lắm, không ai bắt nạt được. Mày không thích làm người lớn sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.