MỘT ĐỨA TRẺ VỪA CHẠY TRỐN KHỎI TÔI - Trang 9

Chương 2: Một ngày ám ảnh

Ngày...tháng...năm 1990

Bố tôi thức dậy từ rất sớm. Ông thèm rượu. Nhưng chưa có quán hàng nào
mở cửa nên ông vẫn nằm yên trên giường. Bố cứ nhìn chăm chú lên mái
nhà. Tôi chẳng biết bố tìm cái gì trên ấy. Lâu lâu ông lại khạc ra những
tràng ho dài, khét rẹt mùi thuốc lá.

Tôi phải thừa nhận bố tôi là một người có hai tính cách. Lúc tỉnh và lúc say
là hai người hoàn toàn khác biệt nhau. Những khi bố say rượu, thường chửi
rủa và đánh đòn những đứa con bất kể đúng sai. Nhưng khi không uống
rượu, bố lại trở nên hiền từ, dịu dàng đến lạ lùng, làm tôi thấy thương yêu
vô số kể. Lúc nào tôi cũng ao ước bố đừng say rượu. Tiếc là trong một
ngày, bố chỉ có khoảng một đến hai giờ vào buổi sáng sớm là tỉnh táo nhất.
Còn từ đó cho đến thời điểm chiều tối, con ma men đã nhập vào người bố.

Mâm cơm đã dọn ra, bố tôi vẫn ngồi bó gối trong góc nhà. Tóc tai ông bờm
xờm, bàn tay run rẩy, nổi những cộng gân xanh như gân lá. Bố chẳng bao
giờ ăn sáng, bữa trưa chỉ qua quýt vài miếng và buổi tối cũng hiếm khi
đụng đũa. Ngày nhỏ, không hiểu biết nên tôi cứ nghĩ thể trạng của bố gầy
yếu là vì ít ăn. Và còn nghĩ ông hay bị lạnh là do người gầy gò, không chịu
nổi với khí hậu vùng cao. Nhưng khi lớn lên một chút, tôi mới biết đó là do
bố tôi nghiện rượu.

Út khờ bưng chén cơm lên, miệng nó nhễu nhão nước miếng, vài hạt cơm
còn dính ở mép. Tôi và chị Heo quay ngoắt mặt đi chỗ khác, tránh thấy cái
miệng nham nhở của nó. Đồ ăn ít mà anh em đông, ngày nào đến bữa ăn
cũng xảy ra những cuộc giành giật với từng chén cơm. Út khờ là đứa thiệt
thòi nhất. Về khoản ăn uống nó luôn chậm chạp hơn các anh chị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.