MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 109

Tần Mâu quay đầu lại, thấy Thẩm Khâm Tuyển thì bàn tay đang đỡ mẹ

cứng đờ. Mẹ cô ấy nhìn thấy Thẩm Khâm Tuyển thì cười, nói: “Là A
Tuyển đó hả? Y Y của chúng ta…” Bà còn chưa nói dứt câu nhưng khi
nhìn thấy bàn tay anh đang nắm lấy tay tôi thì không nói nữa, nghi hoặc
quay sang nhìn con gái.

Tần Mâu bình tĩnh hơn mẹ rất nhiều, tiến đến trước mặt Thẩm Khâm

Tuyển, mỉm cười: “Đã lâu không gặp.”

Tay trái của Thẩm Khâm Tuyển nắm chặt tay tôi, tay phải bắt tay với cô

ấy: “Đã lâu không gặp.”

“Em tới thăm ba.” Cô ấy nhẹ giọng giải thích, sau đó ánh mắt dịu dàng

nhìn về phía tôi, “Vị này là?”

Tôi đã gặp nhiều ngôi sao, rất nhiều người tưởng như đẹp tựa tiên nữ

nhưng khi tẩy trang thì không thể nhìn nổi. Lần này nhìn thấy mặt mộc của
cô ấy, tôi chính thức bị thuyết phục, quả nhiên rất đẹp. Lông mi đen dài
cong vút, đôi mắt to tròn như biết nói. Cô gái này đẹp tựa búp bê. Trong lúc
tôi thất thần thì Thẩm Khâm Tuyển nói: “Bạch Hi, đây là Tần Mâu và thím
Chung.” Rồi nói với mẹ con Tần Mâu, “Còn đây là bạn tôi, Bạch Hi.”

Tôi lấy lại tinh thần, nghe theo lời anh, cười nhẹ, nói nhỏ: “Chào thím ạ.

Cô Tần, tôi rất thích xem phim của cô.”

Tôi có thể cảm nhận được Tần Mâu đang đánh giá mình, không phải

không lo lắng hay nghi ngờ nhưng chỉ mỉm cười để che giấu: “Cảm ơn.”

“Cô…” Mẹ Tần Mâu nhìn tôi rồi quay sang nhìn con gái, không biết vì

sao mà vẻ mặt rất kỳ lạ, tái nhợt hẳn đi, “Cô là…”

Tần Mâu cắt ngang lời mẹ, nhìn Thẩm Khâm Tuyển: “Mặt anh làm sao

thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.