MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 205

cổ tay tôi, giọng nói chậm rãi nhưng kiên định, “Tôi nói tối nay em phải ở
đây.” Anh ngừng một chút rồi nói tiếp, “Mạch Trăn Đông, chúng ta cần nói
chuyện.”

Anh dùng sức rất mạnh khiến cổ tay tôi bị đau, tôi phản xạ có điều kiện

chạy trốn ra sau lưng Mạch Trăn Đông, đồng thời hất tay anh ra, “Này,
buông ra.”

Những gì tôi nhớ sau đó là chữ “Này” ấy khiến Thẩm Khâm Tuyển thực

sự nổi giận, anh kéo nhẹ tôi về phía anh, nhưng vì đứng không vững nên tôi
bị đụng vào quầy bar.

Thái dương đập vào quầy, đau khôn tả.

Thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng vết thương rách toạc ra bên dưới miếng

băng gạc, đau đến tận xương tủy, tựa như có lưỡi dao sắc đâm vào máu thịt.
Tôi lảo đảo ngã xuống. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được sự ấm áp
hoang đường… Thế này cũng tốt, tôi có thể được gặp lại ông và anh trai
rồi.

Nhưng có lẽ điều đó quá xa xỉ, khi tôi nhắm mắt, tôi ý thức rất rõ mình

được người ta bế chạy ra ngoài. Không hiểu vì sao làn gió xuân lại lạnh lẽo
đến thế, người bế tôi nói rất nhanh: “Mạch Trăn Đông, anh lái xe.”

Ở trên xe, vì quá đau đầu nên tôi chỉ nghe tiếng được tiếng mất cuộc trò

chuyện của họ. Khi tôi tỉnh lại sau đó, những gì họ nói thì tôi đều quên
sạch, chỉ đọng lại hai câu.

“… Chuyện đã lâu lắm rồi, cô ấy sống một mình còn tốt hơn là có cậu!”

Người ôm tôi không hề tức giận, vòng tay anh siết chặt, nói: “Tôi chỉ

muốn chăm sóc cô ấy thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.