Người tôi cứng đờ, rất muốn trở mình làm như không nghe thấy.
“Cậu ta đính hôn rồi. Em có tình cảm với cậu ta không?” Mạch Trăn
Đông đi thẳng vào vấn đề, không cho tôi cơ hội trốn tránh.
“Lúc trước thì có một ít, bây giờ thì hết rồi.” Tôi tỏ vẻ không biết phải
làm sao, “Tình huống hiện tại là em tránh anh ta, nhưng lúc nào, ở đâu
cũng chạm mặt anh ta. Là vấn đề của anh ta, không phải của em.”
Lão Mạch tỏ vẻ khiếp đảm, “Em thực sự từng thích cậu ta? Bạch Hi!
Em…”
Tôi lúng túng né tránh ánh mắt của anh ấy, “Dù gì thì Thẩm Khâm Tuyển
cũng rất đẹp trai, lại đứng đắn chung tình, còn em thì có khuynh hướng giới
tính bình thường, vậy nên thích anh ta cũng là điều dễ hiểu mà, đúng
không?”
Mạch Trăn Đông như cười như không nhìn tôi, “Anh và em quen nhau
lâu rồi, thế sao em không thích anh?”
“Khụ khụ, anh nghe được từ quan trọng là đứng đắn chung tình không?”
Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở.
Mạch Trăn Đông nheo mắt lại trông rất nguy hiểm, “Em nghĩ cậu ta
đứng đắn chung tình?”
Mặt tôi cứng đờ, may mà Lão Mạch không ép tôi, chuyển đề tài, “Anh
xem ảnh rồi.”
Nhắc đến ảnh, tâm trạng của tôi lập tức thay đổi, giống như học sinh
đang chờ kết quả thi cử, cứ thấp thỏm không yên.
“Rất đẹp, không làm xấu mặt anh.” Anh ấy bình tĩnh nhìn miếng băng
gạc, “Bị té coi như cũng đáng giá.”