MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 220

Xe lửa sắp vào ga, hành khách bắt đầu nhốn nháo. Mạch Trăn Đông cầm

điện thoại “Alo” rồi nghiêng người. Tôi không có ý định nghe điện thoại
của anh, nhưng vì giọng nói từ điện thoại quá to nên tôi đành cúi đầu
nghịch điện thoại, giả vờ như mình đang rất bận rộn.

Mạch Trăn Động huých khuỷu tay của mình vào tôi, dùng khẩu hình

miệng: “Ông cụ Thẩm tìm em.”

Tôi cuống quýt khoát tay nhưng anh ấy đã nhét điện thoại vào tay tôi,

thấy tôi luống ca luống cuống thì cười gian xảo…

“Alo, ông ạ.” Tôi nghe máy, nguýt dài anh ấy một cái.

Đã lâu không liên lạc mà nay ông Thẩm mắng tôi một trận qua điện thoại

khiến tôi chỉ đành phải thành khẩn xin lỗi, đồng thời hứa sẽ nhanh chóng về
thăm ông.

“Cháu không cần phải đến nhà thăm ông đâu, tối ngày mười sáu gặp

cũng được.” Ông cân nhắc một lát, “Cháu có đến không?”

Mười sáu là ngày gì? Tôi mù mờ.

“Dạ có.” Cứ đồng ý trước đã rồi tính sau, tôi nghĩ.

Ông cười sảng khoái, “Vậy ông bảo bọn họ xếp chỗ ngồi của cháu gần

ông.”

Cúp máy, tôi hỏi: “Mười sáu là ngày gì? Là ngày kỷ niệm gì của tập

đoàn hả thầy?”

“Mười sáu?” Anh ấy nhìn tôi, “Tiệc đính hôn của Thẩm Khâm Tuyển và

Tần Mâu.”

Mọi âm thanh trong khoang xe lửa như biến mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.