MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 234

ta khó chịu mà.”

Anh không có phản ứng gì.

Tần Mâu cũng không nói gì, một lát sau, có lẽ nghĩ rằng tôi không nhìn

thấy, cô ấy lặng lẽ đặt tay mình vào tay anh, mười ngón tay đan chặt vào
nhau.

Tôi không nói gì mà nhắm mắt lại, đúng với câu nhắm mắt làm ngơ.

Ngoại cảnh mà bọn họ chọn là nhà của ông cụ Thẩm.

Lúc xuống xe, tôi thấy ông cụ Thẩm đã đứng ở cửa, cười tươi vẫy tay

bọn tôi.

Tôi nghĩ ông rất thích cô cháu dâu nên thức thời tránh qua một bên, định

đợi khi nào bọn họ trò chuyện xong thì mới tiến tới chào hỏi. Quả nhiên
Tần Mâu bước nhanh tới, đỡ tay ông cụ, thân mật gọi “Ông nội.”

Ông cụ đáp lời nhưng vẫn đứng im, nhướn mày nhìn tôi, “Bạch Hi,

không nhận ra ông hả?”

“Ông.” Tôi vội vàng tiến lên, “Đã lâu không gặp, ông vẫn khỏe chứ ạ?”

Không biết ông cụ có giận thật không mà cười mắng, “Lâu thế mà không

thèm tới thăm ông lần nào.” Rồi dắt tay tôi đi vào nhà.

Tôi sợ Tần Mâu hiểu lầm, cẩn thận nhìn cô ấy thì thấy cô ấy không có

phản ứng gì, nhưng nụ cười đã héo đi mấy phần.

Lễ phục cho buổi đính hôn đã được mang lên lầu hai, Tần Mâu đi trang

điểm, Thẩm Khâm Tuyển ngồi một lát rồi cũng đi. Tôi ngồi trong phòng
khách tán gẫu cùng ông cụ, không đợi tôi nhắc thì ông đã tự mở lời, “Bạch
Hi, cháu thích căn nhà không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.