MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 235

“Tết nhất nhận được bao lì xì của ông là cháu đã ngại lắm rồi, căn nhà

kia thì khoa trương quá ạ.” Tôi hít sâu một hơi, “Ông ơi, không làm gì thì
không hưởng lộc ạ.”

Ông cụ cười to, “Vậy cháu đánh với ông vài ván cờ để cháu hết giận

nhé.”

“Cháu không giận.” Tôi giải thích, “Do công việc bận quá thôi.”

“Ông còn chưa tính sổ việc đó nữa đấy. Sao thế, ở Vinh Uy có gì không

tốt hả? Hay Thẩm Khâm Tuyển trừ lương của cháu? Cháu cần gì phải đi
theo A Đông chụp ảnh chứ.” Ông cụ nhìn tôi chăm chú, “Con gái vẫn nên
ổn định thì hơn.”

Tôi rũ mắt, gật đầu, “Dạ, cháu biết rồi.”

Ông nhìn tôi hồi lâu rồi bật cười, “Ông biết là cháu không nghe lọt mà.”

Ầy, bị phát hiện rồi… Tôi ngượng ngùng gật đầu, “Ông ơi, nếu ông có

sức thì có thể cùng cháu đi chụp ảnh trên cả nước. Thú vị lắm ạ.”

Có lẽ trợ lý thấy một già một trẻ chúng tôi nói hoài không dứt nên đành

phải nhắc nhở tôi chú ý thời gian. Tôi đứng dậy khỏi sofa, “Ông ơi, cháu
phải làm việc đây. Bảo đảm sẽ chụp cháu nội và cháu dâu của ông đẹp thật
đẹp!”

Ông cụ ngừng cười, khẽ thở dài, “Đi đi.”

Tôi lên lầu quan sát địa điểm chụp ảnh, là phòng ngủ của Thẩm Khâm

Tuyển. Tuy tôi ở đây một thời gian vào dịp Tết nhưng đây mới là lần đầu
tiên tôi vào phòng anh. Cửa đóng, nhưng bên trong truyền ra tiếng động, tôi
gõ cửa thì nghe thấy bảo “Vào đi!”.

Cảnh tượng trong phòng khi tôi mở cửa khiến tôi hoảng hốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.