MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 262

Tôi hít sâu một hơi, nhìn bến xe khách chỉ cách đây một cái quảng

trường, hết cách rồi, đành phải đi xe khách vậy.

Vừa lên xe, tôi liền cảm thấy thiếu khí, dạo này bệnh của tôi ngày càng

nghiêm trọng. Tôi tìm được chỗ ngồi rồi nhắm tịt mắt lại, khó thở quá. Mỗi
lần xe qua khúc ngoặt là đầu tôi quay mòng mòng. Điện thoại rung lên, tôi
không mở mắt mà đưa điện thoại lên tai, “Alo.”

Giọng nói ở đầu dây bên kia giống như bạc hà mát lạnh, khiến tôi hoàn

toàn tỉnh táo.

Tôi ngồi thẳng người.

Trên đường là những âm thanh hỗn tạp, không gian kín mít khiến người

ta cảm thấy bất an, tôi không nghe rõ anh nói gì, chỉ trả lời theo bản năng:
“Rốt cuộc anh giấu tôi chuyện gì?”

Bỗng nhiên tất cả yên tĩnh trở lại.

Tôi còn chưa nghe được câu trả lời thì xe rung lên dữ dội, tôi hét lên một

tiếng, bị ngã về trước theo quán tính, may là có dây an toàn nên tôi không
bị té khỏi ghế, nhưng điện thoại bị rơi xuống sàn xe rồi trượt một đoạn dài
lên phía trước.

Đầu tôi đập mạnh vào thành ghế được làm bằng nhựa của ghế phía trước.

Trán tôi như bị nứt ra một đường, những cơn ác mộng như theo khe hở

đó chui tọt vào đầu tôi, tôi lại thấy cậu bé ấy. Cậu ngồi cạnh tôi, còn tôi
được một người phụ nữ trẻ nhẹ nhàng ôm vào lòng, cô ấy cười vui vẻ đặt
cằm lên đỉnh đầu tôi, cho đến khi… đến khi có cái gì đó bị rung mạnh như
chiếc xe tôi đang ngồi, nỗi đau ấy như xuyên từ quá khứ đến hiện tại.

Tôi mở mắt, toàn là máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.