MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 264

Nhưng tôi không sốt ruột, thậm chí còn thấy may mắn khi điện thoại bị

hỏng, vì như thế thì không ai liên lạc được với tôi.

Mưa càng lúc càng to, dính lên tóc rồi nương theo tóc chảy xuống mặt.

Đứng ở gần chiếc xe chở khách về Phỉ Hải, tôi nghe cảnh sát đọc tên người
bị thương của chuyến xe.

Từng cái tên được hô lên.

Tôi cúi đầu, có lẽ vì gió lớn quá nên tôi không nghe thấy tên mình.

Hay là sót mất tên tôi rồi nhỉ?

Tôi ngẩng đầu, bỗng nhìn thấy dáng hình quen thuộc.

Anh mặc bộ âu phục màu đen cao cấp được đặt may riêng, trên cổ áo đeo

một chiếc nơ đỏ thắm, hai hàng chân mày nhíu chặt lại, khi nhìn thấy tôi thì
giãn ra; anh thở hổn hển, không quan tâm gì đến xung quanh mà sải bước
đến chỗ tôi rồi cúi người bế tôi lên.

Tôi cứng người ngẩng đầu, cằm đụng vào ngực anh, còn anh thì ôm chặt

vai tôi, hơi thở của anh phả lên cổ tôi, anh cúi đầu nói: “Em không sao là
tốt rồi.”

Bỗng dưng đầu tôi hoàn toàn trống rỗng.

Ở nơi hỗn loạn này, tôi nghe thấy giọng nói run rẩy của chính mình: “Là

anh ư? Anh trai ơi, là anh đúng không?”

Anh không trả lời mà ôm tôi chặt hơn, sau đó thuận thế đặt tôi xuống.

Cho đến khi tôi đứng ở trước mặt anh, nhìn thẳng vào anh, anh mới nắm
tay tôi: “Về rồi nói được không?”

Tôi bướng bỉnh đứng yên đó, tay của anh rất ấm, tôi cắm móng tay của

mình vào lòng bàn tay anh, nhấn mạnh từng tiếng một: “Ngày nào tôi cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.