MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 305

Bỗng dưng tôi thấy thông cảm cho cô gái trước mặt. Cô rất đẹp, da trắng

mịn như trứng gà, lông mi dài cong vút, hốc mắt hơi sâu, nụ cười rạng rỡ
khiến lòng người rung động, nhưng bây giờ, cô gái luôn là tâm điểm của sự
chú ý ấy phải chịu đựng áp lực hơn người bình thường gấp trăm ngàn lần.

Tôi không thể không lên tiếng, “Cô Tần, tôi nghĩ cô hiểu lầm chuyện gì

rồi. Tôi đã biết những chuyện mà anh ấy giấu tôi rồi.”

Tôi thấy vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt của cô ta, “Ngoài ra tôi

cũng biết anh ấy không muốn tôi làm bạn gái của mình, mà anh ấy luôn
xem tôi là em gái.”

Tôi chống bàn đứng dậy cúi đầu điềm tĩnh nhìn cô ta, nói với Thẩm

Khâm Tuyển qua điện thoại: “Tôi đi trước đây, chuyện của hai người thì
làm phiền hai người tự giải quyết với nhau nhé.”

Lúc đi qua cô ta, tôi cố nhìn thử vẻ mặt của cô ta.

Ngạc nhiên? Hay như đưa đám?

Nhưng cô ta cúi đầu, có lẽ là để tránh ánh mắt của tôi.

Tôi đi nhanh ra cửa rồi đứng bên đường bắt taxi. Nắng xuân ấm áp rải

khắp đất trời, trong không khí thoang thoảng hương hoa, cuối cùng taxi
dừng lại trước cánh cổng nhà khép chặt. Tôi xác nhận lại địa chỉ, vừa ngẩng
đầu đã thấy những nhánh ngọc lan men theo bờ tường.

Phòng làm việc của giáo sư tâm lý tạo cảm giác dễ chịu quá.

Tôi bấm chuông cửa, từ điện thoại vang lên một giọng nữ rất dễ nghe:

“Tới đây.”

Chỉ chốc lát sau, một cô gái trẻ ra mở cửa. Tôi lịch sự hỏi: “Chào cô, tôi

có hẹn với giáo sư – bác sĩ tâm lý.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.