MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 307

chống đối của cô là cách cô vượt qua hoàn cảnh khó khăn và đau đớn tột
cùng.”

“Bây giờ tôi đã khỏi hẳn chưa?” Tôi đã rất chăm chú nghe cô ấy nói,

“Bây giờ tôi đã biết hết mọi việc nhưng không hề tái phát bệnh, có phải là
tôi đã bình phục rồi không?”

Cô ấy suy nghĩ một chút, “Bạch Hi, trường hợp của cô rất đặc biệt, khó

mà phán đoán được đã khỏi hẳn bệnh hay chưa, vì cô biết mọi chuyện là do
người khác kể lại. Cô không nhớ hết tất cả mọi việc đúng không? Nếu
chúng ta dùng phương pháp trị liệu để cô nhớ lại mọi chuyện, cô có chịu
đựng được không?”

Cô ấy dịu dàng nhìn vào mắt tôi, “Cô hãy suy nghĩ cẩn thận rồi nói cho

tôi biết là mình có đồng ý trị liệu không nhé.”

Tôi không hề do dự, “Tất nhiên là có.”

“Bất chấp việc bệnh tình sẽ tái phát?”

“Tất nhiên, tôi rất muốn… nhớ lại ba mẹ mình, dù chỉ là những việc nhỏ

nhặt nhất.” Tôi nói nhỏ, “Hơn nữa, tôi nghĩ bây giờ tôi đã đủ kiên cường, sẽ
không như hồi bé nữa.”

Chúng tôi trò chuyện hơn một giờ, mãi đến khi một cô bé sinh viên gõ

cửa, “Cô Hạ, tới giờ rồi.”

Tôi vội vã đứng lên, vô cùng áy náy, “Tôi chỉ hẹn một giờ thôi, tập trung

nói chuyện quá nên quên béng mất.”

Cô ấy cười, “Buổi tối tôi còn có lớp ở trường nên tiếc là không cùng ăn

bữa cơm với cô được. Trong quá trình tư vấn, cứ chậm rãi từ từ thôi là
được.” Cô ấy đứng dậy đưa tôi xuống lầu, dưới phòng khách có một người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.