MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 309

Tôi báo địa điểm, anh ấy nhanh chóng trả lời, “Anh đang ở gần đó, qua

đón em ngay đây.”

Chưa đầy năm phút sau, tôi nhìn thấy một chiếc xe đỗ ở bên đường.

Mở cửa ngồi vào xe, Thẩm Khâm Tuyển khẽ nghiêng đầu, mày chau lại,

trông giống như không biết phải làm sao, “Vừa nãy em ngồi đó làm gì?”

“Không làm gì cả, đói quá nên đau dạ dày thôi.” Tôi đùa.

Anh liếc tôi, sau đó đưa cho tôi cái bánh, “Em ăn tạm đi.”

“Bánh mì chà bông? Em thích lắm.” Tôi xé bao bì, cắn một miếng rồi

nhoàm nhồm nói: “Sao xe anh có cái này?”

“Có lúc bận quá thì ở trong xe giải quyết cho gọn.” Anh hờ hững nói,

“Chiều nay đã làm gì? Anh nghe Mạch Trăn Đông nói anh ta xin nghỉ việc
giúp em rồi.”

“À, gặp Tần Mâu.” Tôi nói, “Và trò chuyện cùng một giáo sư tâm lý rất

nổi tiếng.”

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt đen láy cẩn thận quan sát tôi.

“Em không sao, cũng không bệnh tật gì cả.” Tôi sợ anh lo lắng nên vội

vàng khoát tay, “Giáo sư tâm lý đó rất tốt, nói chuyện với cô ấy mà có cảm
giác như đả thông được hai mạch Nhâm, Đốc(1)luôn ấy.”

(1). Trong quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đôngthì mạch Nhâm

cùng với mạch Đốctạo thành hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người (một
mạch thâu tóm các kinh dương và một mạch thâu tóm các kinh âm).

Rốt cuộc anh cũng cười, “Thế cơ á? Bữa nào giới thiệu cho anh để anh đi

xem thế nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.