MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 308

đàn ông đang ngồi trên sofa đọc báo, nghe được tiếng động thì ngoảnh đầu
nhìn chúng tôi.

“Vị này là Tô Như Hạo.” Hạ Hội Khê giới thiệu, “Còn đây là Bạch Hi.”

Tôi đã từng gặp rất nhiều người đẹp trai, ví dụ như Thẩm Khâm Tuyển

có ngũ quan rất đẹp, cả người toát ra sự lạnh lùng và cao ngạo nên khiến ta
cảm thấy khó gần. Hoặc như Mạch Trăn Đông đẹp theo kiểu rắn rỏi, trông
thì vô cùng mạnh mẽ nhưng lại cực kỳ dịu dàng với phụ nữ, sự khác biệt
quá lớn đó chính là điểm cuốn hút của anh ấy. Còn anh Tô đây thì khác,
người cao ráo, mang đậm vẻ trí thức, anh tuấn nho nhã, khi đứng chung với
Hạ Hội Khê trông rất đẹp đôi.

Tôi đoán có lẽ họ là đồng nghiệp ở trường đại học. Ra khỏi nhà, tôi gọi

điện thoại cho Hứa Trác.

Quãng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, trong điện thoại khó mà

nói rõ với Hứa Trác nên tôi chỉ nói tên của ba mẹ cho cô ấy, “Cậu điều tra
giúp tớ xem họ còn người thân nào không nhé.”

“Bạch Hi, gần đây cậu không về nhà gì cả, đã vậy còn bảo tớ điều tra

mấy chuyện kỳ lạ nữa, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

“Không có gì đâu, mấy hôm nay tớ bận tăng ca ở công ty.” Tôi nói dối,

“Nhờ cậu nhé.”

Tôi luôn có một suy nghĩ. Biết đâu, tôi nói là biết đâu thôi, tôi còn có

người thân thì sao?

Vừa đi vừa nghĩ ngợi miên man dưới không khí hơi lạnh của đêm xuân.

Tôi có điện thoại, vừa bắt máy thì đã nghe thấy giọng nói căng thẳng của
Thẩm Khâm Tuyển, “Em đang ở đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.