MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 306

Cô gái mỉm cười, nói, “Cô là bạn của Mạch Trăn Đông hả? Tôi là Hạ

Hội Khê, xin chào cô Bạch.”

Ồ. Tôi nhìn kỹ cô ấy hơn, đó là cô gái trẻ rất giản dị, cô mặc một chiếc

áo khoác mỏng màu vàng nhạt cùng chiếc váy màu nâu dài qua gối, đôi
giày bệt màu đen đơn giản khiến tôi cứ nghĩ cô ấy là trợ lý hay thư ký của
giáo sư chứ. Thôi được rồi, sự thật là tôi không ngờ “giáo sư tâm lý nổi
tiếng” mà Mạch Trăn Đông nói lại trẻ như vậy.

Hạ Hội Khê không vì sự hiểu lầm của tôi mà mất vui, cô ấy mời tôi vào

nhà rồi giới thiệu đơn giản về bản thân. Cô dạy môn tâm lý học ở một
trường đại học lớn, nhưng khi nói về điều đó thì nét mặt và giọng điệu của
cô hết sức bình thường, còn cười với tôi: “Giới thiệu bản thân là để cho cô
có thể tin tưởng tôi. Người tư vấn và người được tư vấn tin tưởng lẫn nhau
là điều cực kỳ quan trọng trong quá trình điều trị.”

Không biết vì sao mà tuy chỉ mới gặp nhau lần đầu, nói chuyện chưa tới

mười phút mà tôi đã hoàn toàn tin tưởng cô ấy, tôi vội gật đầu, “Tôi có cần
giới thiệu về mình không?”

Cô ấy cười, trông rất đẹp, “Mạch Trăn Đông đã nói cho tôi nghe sơ qua

về tình huống của cô rồi, lúc bé tinh thần của cô không ổn định.”

Nhắc đến bệnh của mình, tôi thấy hơi căng thẳng, cô ấy rót cho tôi ly

nước rồi ngồi xuống đối diện tôi, giọng nói mang đầy sự dịu dàng và nhẫn
nại.

“Tôi cũng có nghe nói về chuyện của ba mẹ cô, đó là một câu chuyện

khiến người ta xót xa, cho dù là người trưởng thành cũng chẳng thể dễ dàng
hồi phục sau khi gặp sự việc đau đớn như thế, huống hồ lúc đó cô mới bốn
tuổi. Biểu hiện bên ngoài bệnh của cô là chỉ cần tới gần người và vật quen
thuộc thì sẽ run rẩy, mặt tái nhợt, thậm chí là không khống chế được đại
tiểu tiện, còn bên trong thì cô muốn cách ly với thế giới quen thuộc, sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.