MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 319

Tôi thay một bộ mà anh đã chọn, áo sơ mi trắng và khoác áo vest bên

ngoài. Ngắm mình trong gương ở phòng thử đồ, tôi phải tán thưởng mắt
thẩm mỹ của anh. Kích cỡ vừa người, đường may tinh tế, màu hơi tối
nhưng vì quần tây ngắn trên mắc cá chân nên vẫn thấy trẻ trung.

“Chị đã thay xong chưa ạ?”

Tôi mở cửa đi ra ngoài, nói với Thẩm Khâm Tuyển: “Em thấy cũng ổn.”

Anh đánh giá tôi từ trên xuống dưới: “Vậy chọn bộ này đi.”

“Nhưng mà…” Tôi liếc nhanh qua giá tiền, mặc hàng hiệu đẹp thật đấy,

nhưng giá cả chẳng vừa mắt tí nào!

Dường như nhìn ra sự do dự của tôi, anh nhịn cười: “Em thay lại đồ đi.”

Tôi thay xong quần áo của mình rồi đi ra ngoài, trong lòng đã nghĩ xong

lý do không mua đồ. Tôi cẩn thận đưa quần áo cho nhân viên bán hàng,
“Tôi thấy quần hơi rộng.”

“Chúng em sẽ lấy cỡ khác đem đến cho chị ngay.” Nhân viên bán hàng

cười, “Áo khoác và sơ mi có vừa người không ạ?”

Tôi quay đầu nhìn Thẩm Khâm Tuyển, anh đang đứng gần quầy thanh

toán, nhướn mày nhìn tôi với vẻ rất xấu xa. Đột nhiên tôi thấy có gì đó sai
sai. Quả nhiên điện thoại di động vang lên chuông báo có tin nhắn mới từ
ngân hàng.

Anh gọi tôi, nói với vẻ oán trách: “Bạch Hi, hạn mức thẻ tín dụng của em

thấp quá, mới quét một tí mà đã bay sạch tiền.”

Giết tôi đi!

Tôi vọt tới bên cạnh anh, quả nhiên anh đang cầm thẻ tín dụng của tôi,

còn lục tìm trong túi xách của tôi, “Em chỉ có mỗi một thẻ này thôi hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.