MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 326

tay lên, đèn bật sáng. Anh nói: “Nghỉ ngơi một lát, teabreak xong thì chúng
ta sẽ tiếp tục bàn kế hoạch phát triển cho quý sau, được không?”

Phục vụ đưa điểm tâm, hoa quả và cà phê mới pha vào phòng họp. Tôi

lấy cái bánh quy định bỏ vào miệng nhưng lại có người đến bắt chuyện. Tôi
không nhớ hết tên của họ, càng không hiểu các vấn đề nghiệp vụ của công
ty. Mà họ cũng không hỏi cặn kỹ gì cả, chủ yếu là thăm dò thái độ của tôi
mà thôi. Những lúc nghe không hiểu, tôi chỉ biết mỉm cười trả lời qua loa
để đối phó.

Thở phào nhẹ nhõm, tôi lén nhìn Thẩm Khâm Tuyển, anh đang nói gì đó

với Cao Kỳ, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị và tập trung, hoàn toàn không chú
ý gì đến tình huống của tôi.

Hai mươi phút nhanh chóng trôi qua, lúc ngồi vào bàn, điện thoại đặt

trên bàn khẽ rung, có tin nhắn từ Thẩm Khâm Tuyển.

“Vừa nãy biểu hiện tốt lắm.”

Tôi giả vờ nhìn màn hình chiếu, như có như không nhìn anh một cái.

Anh đang cúi đầu tập trung viết gì đó, mãi cho đến khi Cao Kỳ khẽ đằng
hắng, “Các vị, tôi có vài thắc mắc đối với báo cáo và chính sách của tập
đoàn.”

Thẩm Khâm Tuyển ngẩng đầu, khẽ mỉm cười nhưng gương mặt không

hề vương nét cười, “Ồ, thắc mắc gì?”

“Thứ nhất, tôi không hiểu vì sao khi Vinh Uy không mở rộng để chiếm

lĩnh các thị trường lâu đời như Đông Nam, Hoa Bắc(2)mà lại chuyển dời
thị trường sang miền trung? Thứ hai, lúc trước tôi đã kiến nghị kế hoạch
giảm biên chế, không biết các cổ đông suy nghĩ thế nào rồi?”

(2) Khu Đông Nam: gồm các tỉnh Thượng Hải, Giang Tô, Chiết Giang,

Phúc Kiến, Đài Loan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.