MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 34

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt lọt vào tầm mắt của anh.

Ánh mắt anh vẫn không một gợn sóng nhưng lại sâu như biển, khiến tôi

hoài nghi có phải khi nãy mình nghe lầm nên mới nghĩ anh đã cười? Nhưng
cũng chính ánh mắt quá đỗi bình thản ấy khiến tôi chợt tỉnh táo, từng bước
đuổi theo nhịp chân anh.

Lúc ở bên cạnh Tần Mâu, anh cũng lạnh lùng, bình thản như vậy ư?

Tôi không kiềm được suy nghĩ, có lẽ là không… Khi đó, rõ ràng tôi đã

sợ hãi dưới ánh mắt bình thản của anh, vậy tại sao vừa nãy lại có thể tỉnh
táo?

Trong sàn nhảy càng lúc càng có nhiều người, anh vẫn dẫn dắt tôi, vẫn

dùng giọng nói chỉ có hai người chúng tôi nghe thấy để đếm nhịp. Bước
chân dần hòa hợp, rốt cuộc tôi cũng có thể ngẩng đầu, lướt qua vai anh nhìn
về phía trước.

Điệu nhảy dần vào hồi kết, đột nhiên tôi thấy mu bàn tay có cảm giác lạ

thường.

Nhồn nhột, ấm áp, giống như có một loài bò sát nhỏ đang nằm lên.

Bỗng nhiên tôi ý thức được đó là đầu ngón tay của anh đang nhẹ nhàng

vuốt ve vết sẹo trên mu bàn tay tôi.

Thế này là… đang trêu chọc ư?

Tôi lập tức luống cuống, liên tục nhảy sai mấy nhịp. Đầu ngón tay của

anh vẫn nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay tôi, như gần như xa, hình như rất vui.

“Anh Thẩm.” Tôi không thể không lên tiếng nhắc nhở anh. Tôi hơi

ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của anh, dáng vẻ thư thái, giống như
không có những chuyện mờ ám kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.