MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 354

Anh lấy hai cân thịt bò, quay lại hỏi tôi: “Một mặn một rau đủ không?”

“Nhà có gạo không?”

“Có.” Anh suy nghĩ một chút rồi nói chắc chắn, “Lúc sửa nhà đã mua

rồi.”

Không hiểu sao mà tôi thấy hơi buồn cười, vì cuộc sống như thế này…

không thích hợp cho tôi và Thẩm Khâm Tuyển. Có lẽ anh cũng nghĩ giống
tôi nên trong thoáng chốc, đáy mắt anh hiện lên nét cười.

Mặc âu phục đi mua thức ăn ở cái chợ nhỏ ven đường, đôi giày da băng

qua những vũng nước đọng bẩn thỉu, có lẽ Thẩm Khâm Tuyển chưa từng
làm việc thế này.

Tôi đi sau anh, nhịn cười: “Sau giờ làm mặc âu phục đi chợ, nếu không

phải nhân viên cung ứng hàng thì là dân bán hàng đa cấp.”

Anh không thèm quan tâm đến tôi, đút tay vào túi quần lấy chìa khóa,

sau đó bỗng nhiên dừng bước khi còn cách xe chỉ nửa con hẻm.

Hự, mới hai mươi phút mà đã bị dán giấy phạt rồi.

Anh để đồ ở ghế sau, ngồi vào xe, thắt dây an toàn xong thì nghiêm mặt

khẽ quát tôi: “Thắt dây an toàn vào.”

Tôi không cười nữa mà nhìn anh trong ánh sáng mờ mờ, sau đó chồm tới

ôm nhẹ anh.

Cơ thể anh bỗng cứng đờ, bối rối quay đầu làm trán tôi đụng vào mặt

anh, “Sao thế?”

“Em chỉ…” Hai tay tôi bám vào vai anh, không thể nói cho suôn sẻ, “Em

biết anh muốn em… có cuộc sống như một người bình thường.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.