MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 357

Tôi cười giễu, “Nhưng chắc là ông không biết vì sao ba mẹ tôi lại ra đi.”

Khóe môi của ông ta trễ xuống, áy náy gật đầu, nhưng ánh mắt lại sáng

quắc trông chờ đáp án từ tôi.

Đối với chuyện này, lòng tôi vẫn còn gợn sóng nên chỉ nói qua loa đôi

câu.

Cao Kỳ im lặng lắng nghe xong câu chuyện, giọng trầm xuống, “Cô Tô,

tôi rất lấy làm tiếc.”

Tôi cố gắng ổn định tâm trạng, “Không có gì.” Dừng một chút lại nói:

“Ông Cao, ông cũng biết là vì tai nạn đó mà tôi đã quên rất nhiều chuyện.
Nói thật là trước chiều nay, tôi vẫn không hề có ý định hợp tác với ông.”

Không khí trở nên lúng túng, nhưng sự yên tâm lộ rõ trên khuôn mặt của

Cao Kỳ.

“Tôi hy vọng chuyện chúng ta gặp nhau sẽ được giữ bí mật.” Tôi nói

tiếp, “Ít nhất là trước Đại hội cổ đông… không được để cho anh ấy biết.”

Cao Kỳ nở nụ cười, “Về chuyện này thì chúng ta rất ăn ý đấy.” Ông ta

ngừng lại một chút, “Cô Tô, cô có hận cậu ta không?”

Tôi mù mờ lắc đầu, “Không… Tôi không hận anh ấy. Tôi chỉ…”

Tôi không biết phải biểu đạt như thế nào, suy nghĩ rất lâu mới nói, “Tôi

chỉ không biết phải làm sao đối mặt với anh ấy để… cắt đứt hoàn toàn.”

Ông ta nhìn tôi, “Tôi hiểu.”

“Nhưng ông Cao này, cổ phần của tôi là do ba tôi để lại, tôi mong ông sẽ

sử dụng một cách hợp lý. Thế nên tôi muốn đợi đến ngày mai, chờ có mặt
quản lý tài sản và luật sư của tôi thì mới thảo luận chi tiết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.