MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 39

Tôi không lên tiếng, ngón tay vuốt nhẹ vết bỏng, nhưng trong lòng lại

miên man nghĩ tại sao anh lại nói những điều này với tôi?

“Một năm sau, cô ấy đồng ý làm bạn gái của tôi, nhưng muốn tôi giữ bí

mật. Tôi tôn trọng cô ấy, giúp cô ấy thu xếp chuyện ở công ty, không để
người khác biết được mối quan hệ của chúng tôi để tránh ảnh hưởng đến
chuyện học hành và công việc của cô ấy.” Anh dừng lại một chút, “Vốn dĩ
kế hoạch của tôi là đợi cô ấy tốt nghiệp thì sẽ kết hôn, nhưng cô ấy thấy
mình còn nhỏ nên tôi cũng có thể đợi cô ấy thêm vài năm.”

Tôi hít sâu, lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh, quả thật rất khó

chịu. Tại sao trên thế giới này lại tồn tại một người như vậy? Không biết vì
sao, điều đó làm tôi cảm thấy càng thêm khổ sở, thà rằng anh là kẻ lăng
nhăng, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, còn hơn là người tôi yêu nhưng lại
toàn tâm toàn ý yêu người khác.

“Nhưng lần này, cô ấy ra nước ngoài mà không nói cho tôi biết, có lẽ sợ

tôi không đồng ý.” Anh vẫn lẳng lặng nói, “Tôi có thể để cô ấy làm bất cứ
chuyện gì, nhưng lần này thì không thể.”

“Tại sao?” Tôi không kìm được, hỏi: “Dù sao anh cũng đã quyết định đợi

thêm mấy năm mà.”

“Cô ấy còn nhỏ, cần phải có người dạy bảo, khơi thông.” Anh nói nhẹ

nhàng, “Vậy nên tôi đề nghị chia tay.”

Tôi kêu nhỏ một tiếng.

Gò má của anh rất đẹp, vẻ mặt vẫn dịu dàng.

“Cô ấy nổi tính trẻ con, vì giận dỗi nên cũng đồng ý chia tay.”

“Anh… hối hận rồi?” Tôi đoán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.