MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 392

Tôi nằm trên giường, gõ từng câu từng chữ:Thẩm Khâm Tuyển, em

muốn nói chuyện với anh.

Nhưng gửi mãi mà không được. Tôi nhấn phím gọi, cũng không gọi

được.

Tôi chợt hiểu ra. Trên thế giới này còn có một thứ gọi là danh sách đen.

Tôi phải biết được rõ ràng mọi chuyện. Trong điện thoại có số của trợ lý

của Thẩm Khâm Tuyển, tôi ấn phím gọi, cuộc gọi được kết nối.

“Cô Bạch ạ.”

“Tôi muốn gặp Thẩm Khâm Tuyển.”

Đối phương không làm khó tôi mà nói thẳng: “Xin lỗi cô Bạch, tôi

không thể nói lịch trình của anh Thẩm cho cô được.”

“Anh ấy bảo anh nói vậy đúng không?”

“… Vâng.”

Tôi cười khẽ, “Ừ, tôi hiểu rồi.”

Tôi đặt đồng hồ báo thức trên điện thoại, quấn chặt chăn, nhắm mắt lại,

ép mình ngủ.

Trong mơ màng, tiếng khóa cửa vang lên cùm cụp, có người đi vào.

Trong lòng tôi rất khẩn trương, tôi rất muốn mở mắt ra nhìn, nhưng tôi

mệt quá, mệt đến mức trong khoảnh khắc có ngón tay lành lạnh áp lên mắt
mình, tôi nghĩ đây có phải là mơ không?

Nhưng cảm giác này quá chân thật, đây là thật đúng không… Bởi vì

trước đây, mỗi khi anh ở bên tôi, tôi cũng có cảm giác như thế…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.