MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 403

Hóa ra trong mắt bọn họ, hết thảy đều là hành động của một con nhỏ

ngốc nghếch dại trai.

“Chuyện cuối cùng, mời cô chuyển ra khỏi căn nhà này trước ngày mai.”

Tôi ngẩng phắt đầu lên.

“Từ nhỏ, đến mơ tôi cũng mơ thấy được ở trong căn nhà này.” Cô ta cười

rất thân thiện, “Hôm nay, A Tuyển đã biến giấc mơ của tôi thành sự thật.”

“Đây là nhà của tôi!” Tôi đứng bật đậy, vùng da rách trên đầu gối bị kéo

căng nhưng tôi không thấy đau, “Các người lấy gì cũng được, nhưng căn
nhà này thì không được!”

“E rằng chuyện này không do cô quyết định.” Nụ cười của cô ta vẫn

không thể chê vào đâu được, “Thẩm Khâm Tuyển đã sang tên căn nhà này
cho tôi từ lâu rồi. Tô Nghiên, lúc anh ấy đưa cô tới đây, cô không xem giấy
tờ nhà hả? Cho cô thời gian thu dọn đồ đạc đó…” Cô ta nhẹ nhàng đứng
lên, “Nếu ngày mai tôi tới mà chưa thấy cô chuyển đi thì tôi chỉ đành báo
cảnh sát thôi.”

Tôi trơ mắt nhìn bóng dáng cô ta đi xa dần, trước khi ra cửa, làn váy của

cô ta xoay vòng, cô ta quay người lại nói: “Đúng rồi, Cao Kỳ đang tìm cô ở
khắp nơi đấy, những phóng viên hồi sáng cũng là do ông ta sắp xếp. Hiện
tại không có Thẩm Khâm Tuyển che chắn, tôi khuyên cô nên rời khỏi đây
thì hơn.”

Hai tay nắm chặt thành quả đấm, đến lúc buông ra, khi thương tổn đã lên

tới cực điểm, tôi không thể nói được gì. Điện thoại vang chuông, tôi nhìn
dãy số, cuối cùng anh cũng chịu tìm tôi.

Tôi nghe máy mà người như chết lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.