MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 423

ra ai cũng biết người dẫn đường đang chém tiền nhưng đành mặc kệ. Lão
Vương lại biến mất trong màn đêm. Đồng nghiệp bắt đầu liên lạc cùng đại
sứ quán, sau khi thông báo rõ tình hình, đối phương vô cùng quan tâm, dặn
chúng tôi nếu đã hoàn thành công việc thì sáng mai lập tức trở về thủ đô
nước Z. Về phần tình huống cụ thể của nhiếp ảnh gia bị bắt, bọn họ sẽ xác
nhận với chính phủ nước Z và lực lượng chống chính phủ của nước này.
Sau một đêm lo lắng và cảnh giác, cuối cùng người dẫn đường cũng mang
tin tức chính xác về: Lão Quảng đích thực bị lực lượng vũ trang địa phương
bắt, tạm thời không biết tình trạng sống chết ra sao. Tin tốt duy nhất là đại
sứ quán nhanh chóng phản hồi, đang cố gắng tiếp xúc với lực lượng vũ
trang địa phương và hy vọng chúng tôi có thể cung cấp tư liệu về Lão
Quảng. Sau khi sắp xếp lại tư liệu của Lão Quảng và gọi điện thông báo
cho đại sứ quán, Lão Vương thúc giục chúng tôi thu xếp hành lý để về thủ
đô nước Z vào rạng sáng ngày mai. Tôi và hành lý cùng nằm trên giường,
mãi mà vẫn không ngủ được, cứ nhớ tới đoạn phim về việc lực lượng vũ
trang chống chính phủ bắt cóc và giết người ngoại quốc để thị uy với chính
phủ và quốc tế mà tôi xem lúc sáng. Lão Quảng sẽ không bị như vậy đâu.
Tôi ép mình phủ nhận tình huống đó, anh ấy là người hiền lành, chắc chắn
sẽ không xảy ra chuyện gì. Hôm trước khi chúng tôi đi lấy ngoại cảnh, tôi
làm đổ mất bình nước của mình. Lão Quảng cười thật thà, đổ một nửa bình
nước của lão qua cho tôi, nói: “Em uống đi.” Trong nhà của người tốt bụng
đó còn có cô con gái mới tròn năm tuổi… Nghe tiếng súng càng lúc càng
dày đặc ở bên ngoài, tôi hiểu được thật ra không chỉ mình Lão Quảng mà
mỗi người trong đoàn chúng tôi đều đang gặp nguy hiểm. Lúc nãy người
dẫn đường đã nói nơi chúng tôi dựng trại là đầu nguồn sông, cũng là nơi là
lực lượng vũ trang muốn chiếm đóng, tốt nhất là chúng tôi nên rời đi sớm.
Kể từ khi Lão Quảng bị bắt, tôi nghĩ đến cái chết không chỉ một lần. Đối
với tôi, cái chết càng dễ dàng hơn so với những người khác, vì sẽ không có
ai đau đớn vì mất tôi, trừ Lão Mạch… May là trước khi đi, tôi đã làm xong
những việc cần làm, cả mấy bộ quần áo đắt tiền chưa mặc lần nào cũng đưa
cho Hứa Trác hết rồi… Tôi không kiềm được mà cười khổ, Bạch Hi à, mày
vẫn sợ chết… Nếu không thì nghĩ đến những chuyện vặt vãnh đó làm gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.