MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 430

dám.” Tôi cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng đôi chân vẫn không nghe
lời mà đứng cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích dù chỉ một bước. Anh
lẳng lặng nhìn tôi, bên khóe môi từ nụ cười dịu dàng dần dần biến thành nụ
cười vui vẻ, bỗng nhiên anh tiến lên, nói một cách dứt khoát: “Vậy cùng
chết đi.” Sau đó… nhanh đến mức không kịp chuẩn bị, anh cúi người bế tôi
lên. Tôi hét lên theo bản năng, chôn đầu vào ngực anh. Nhưng không có
tiếng nổ, cũng không có cảnh tan xương nát thịt. Không gì cả. Hai chuyên
gia gỡ mìn đứng lên, nhìn thấy tôi co lại thành một đống thì cười to. Đám
người Lão Vương nhanh chóng chạy tới, lớn tiếng than thở: “Nhanh ghê,
chưa tới ba phút mà đã gỡ xong rồi.” Tôi nhảy xuống khỏi lòng Thẩm
Khâm Tuyển, lau mồ hôi trên trán, chỉ muốn khóc một trận cho đã, “Ba
phút đâu mà ba phút? Em có cảm giác cứ như ba…” Thẩm Khâm Tuyển
vịn tay tôi, mặc dù vừa trải qua ải sinh tử như tôi nhưng anh không hề vô
dụng như tôi mà chỉ nói: “Ở đây không an toàn, chúng ta phải ra sân bay
sớm, tốt nhất là đi trong tối nay.” “Lão Quảng thì sao? Lão Quảng bị bắt
rồi.” Tôi vội hỏi. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, “Trong hai ngày mất
liên lạc với các em thì anh ta đã được cứu rồi, cũng đã được sắp xếp về
trước rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.