MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 432

tiến lên trước, ngăn tầm mắt của chúng tôi lại, nói: “Anh còn chưa đi ư?”
“Tôi đi cái gì mà đi! Cậu tìm chuyên gia gỡ mìn đúng không?” Anh ấy đấm
mạnh một cái lên người Thẩm Khâm Tuyển, “Thằng nhãi ranh, giỏi lắm,
anh hùng cứu mỹ nhân thì thôi đi, còn chơi trò cùng sống cùng chết nữa!
Cậu có biết lúc tôi nghe tin thì suýt nữa là lăn ra ngất không? Nếu cậu lỡ có
chuyện gì, tôi biết ăn nói sao với ông nội cậu?” Giọng anh ta vừa nhanh
vừa lo lắng, Thẩm Khẩm Tuyển không kịp cắt ngang nên đành đẩy anh ta
qua một bên, không biết nói gì mà lúc quay trở lại, Mạc Gia Minh cười với
tôi, nói: “Em gái, không sao là tốt rồi.” “Cảm ơn anh nhiều lắm.” Tôi giơ
tay ra với anh ta, “Cảm ơn anh đã cứu tôi và các đồng nghiệp.” Anh ta bắt
tay tôi, nói: “Đừng khách sao. Sau khi về nước ủng hộ cửa tiệm của tôi là
được.” Tôi vẫn còn nhớ như in những món trang sức được bày trí trong cửa
tiệm của anh ta, và cả… giá tiền dọa chết người nữa. Mặc dù không mua
nổi, nhưng để báo đáp ơn cứu mạng, sau này phải bảo Lão Mạch đưa tôi tới
đó lần nữa, mặc kệ thế nào cũng phải mua một thứ. “Vâng vâng.” Tôi đáp,
“Chắc chắn sẽ ủng hộ…” “Đừng nghe lời cô ấy.” Thẩm Khâm Tuyển nhịn
cười, cắt đứt lời nói vừa chân thành vừa chột dạ của tôi, “Cô ấy làm từ
thiện hết rồi, lấy tiền đâu nữa mà đồ chỗ anh.” Tôi xụ mặt, Mạc Gia Minh
cười mờ ám với Thẩm Khâm Tuyển, “Tôi mặc kệ, ơn nghĩa này…” “Để
tôi, tính cho tôi.” Anh cười khẽ, “Được rồi, anh đi nhanh đi.” Sau khi Mạc
Gia Minh rời đi, tôi dáo dác nhìn quanh sân bay, Thẩm Khâm Tuyển đưa
cho tôi bình nước, “Đang tìm gì thế?” “Em muốn gọi điện cho Mạch Trăn
Đông.” Anh ngỡ ngàng, “Sao phải gọi cho anh ta?” “Anh ấy nhờ anh tới
đây mà, em muốn báo bình an.” Anh: “Ờ.” Tôi ngập ngừng, “Anh có điện
thoại không?” Một lúc lâu sau, anh mới miễn cưỡng lấy điện thoại ra.
Trong lúc tôi nhấn số gọi cho Mạch Trăn Đông, anh nhíu mày nhìn tôi
chằm chằm, mặc dù không nói gì nhưng tôi biết anh không vui. Tôi đi ra
chỗ cách xa anh, chờ điện thoại được kết nối. “Là em đây, thầy ơi.” Trong
khoảnh khắc điện thoại được kết nối, tôi bỗng muốn khóc. “Bạch Hi, em
không sao chứ?” Ở đầu bên kia điện thoại, giọng của Lão Mạch không rõ
lắm, “Chừng nào về?” “Em đang ở sân bay, không sao ạ.” Tôi giả bộ rất ổn.
“Em có biết lúc có tin người bị bắt trong đoàn các em là nữ nhiếp ảnh, con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.