MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 434

mỏi, lên máy bay chưa lâu thì đều nặng nề ngủ say. Thẩm Khâm Tuyển
ngồi cạnh tôi, anh đắp chăn, đầu nghiêng về phía bên kia, cũng ngủ say sưa.
Tôi nghiêng đầu, nhìn anh không chút e dè. Lần đầu gặp anh, tôi đã bị mê
hoặc bởi ngoại hình vô cùng tuấn tú của người đàn ông này, vì thế mới sai
lầm nối tiếp sai lầm, mãi đến bây giờ. Nhưng rốt cuộc tôi có hối hận khi
quen biết anh không? Trong lúc tôi nghĩ ngợi lung tung, anh giật mình, cơ
thể nghiêng về phía tôi, giống như bị bóng đè. Anh mở choàng mắt, đôi
lông mi dài khẽ run. Ban đầu ánh mắt anh vô cùng hoảng loạn, khi nhìn
thấy tôi, anh bất giác vươn tay nắm chặt cổ tay tôi, rồi nhắm mắt lại, mơ
mơ màng màng nói: “May mà vẫn còn đây.” Nếu như sau sự cố, tôi bật
khóc là vì không kiểm soát được tâm trạng thì vào giờ phút này, với chuyện
vừa xảy ra, tôi gần như không thở nổi. Anh lại tiếp tục ngủ, còn tôi nhanh
chóng ngoảnh đầu đi, lau vội những giọt nước mắt đang lăn xuống gò má.
Nhưng càng lau thì nước mắt lại càng nhiều, mu bàn tay ướt đẫm, bỗng
nhiên một đôi tay dịu dàng xoay mặt tôi lại, gương mặt người đó thoáng
bối rối, “Em sao thế?” Tôi không biết tại sao lại đột nhiên khó chịu quá đỗi,
có lẽ là vì trước lúc đi vào địa lôi, tôi cứ ngỡ mình đã buông bỏ, nhưng khi
anh xuất hiện trước mặt tôi, ở bên cạnh tôi mặc kệ sống chết khiến tôi
không thể không suy nghĩ lung tung. Rất giống một chuyện đã từng xảy ra.
Khi xe buýt gặp tai nạn trên đường cao tốc, tôi choàng khăn ngồi một mình
trong mưa, anh cũng đã bất chấp tất cả để đến bên tôi. Nhưng khi tôi nghĩ
mình đã nhận được rất nhiều thì kết quả cuối cùng lại chứng minh tôi là
một kẻ ngu ngốc. “Tại sao anh lại tới tìm em?” Tôi đẩy mạnh tay anh ra,
“Bây giờ em chẳng còn gì nữa cả, anh lại có mưu đồ gì?” Bàn tay của anh
đang giơ lên định lau nước mắt cho tôi dừng lại giữa không trung, anh nói
nhỏ: “Anh xin lỗi.” “Anh muốn làm em yêu anh thêm lần nữa rồi lại bỏ rơi
em đúng không?” Tôi nghẹn ngào, “Thẩm Khâm Tuyển, anh đừng làm vậy.
Nếu hận em thì phải để mặc em sống chết ở nơi đó…” Tôi còn chưa nói
hết, anh bỗng tháo dây an toàn, chồm qua hôn tôi. Tôi cứng đờ, râu anh
đâm vào mặt tôi hơi đau, đôi môi mỏng dán vào môi tôi, khô ráo và nóng
rực. Đúng lúc đó, máy bay rung một cái làm anh ngã vào người tôi, chúng
tôi đập đầu vào nhau, tôi cảm thấy trong cổ họng có mùi tanh của máu, còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.